Chị Quyên chỉ nói thôi mà mặt đỏ bừng, lúc đầu An Noãn Noãn không hề hiểu ý chị Quyên muốn nói gì, thấy chị đỏ mặt thì mới hiểu ý tứ trong lời nói của chị, hai má cũng đỏ bừng, đột nhiên thoát khỏi tay chị Quyên: “Chị Quyên, chị đang nói cái gì vậy, thôi, em đi pha cho anh ấy một tách trà trước đã.”
Khi An Noãn Noãn bước vào phòng, Cố Bắc Thần đang ôm con thỏ đã bị cô lạm dụng 10.000 lần và đang cười.
An Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh, rồi giật con thỏ người đàn ông kia đang ôm trên tay: "Anh cười cái gì, anh, anh, anh uống trà gì? Đồ ăn thì vẫn phải đợi một lúc."
Cố Bắc Thần thuận tiện kéo cô vào lòng và đặt cô lên đùi, nhưng cũng không làm gì quá đáng, nhìn vào mắt cô: "Em đối xử với anh như thế này? Hả!"
An Noãn Noãn dùng con thỏ chặn mặt: "Em chơi với thỏ nhỏ cũng chán rồi, không được sao?"
"Haha ~" Cố Bắc Thần cười ra tiếng, xoa xoa đầu của cô: "Tất nhiên là được rồi, chính vì lo lắng em nhàm chán nên mới kêu Bối Bối thay anh mua một con thỏ gấu bông cho em, có thích không?"
“Ừ, cảm ơn Bối Bối!” An Noãn Noãn Noãn không ngừng dùng thỏ che mặt.
Cố Bắc Thần nói: "Vậy em có muốn mua một con thỏ và nuôi nó không?"
An Noãn Noãn bỏ con thỏ đang chặn trên mặt: "Không được." Cô đặc biệt căng thẳng.
Cố Bắc Thần nhìn vào ánh mắt và biểu cảm của cô ấy: "Tại sao?"
An Noãn Noãn híp mắt: "Sẽ chết."
Anh thở dài trong lòng, anh chỉ có thể từ từ chữa bệnh cho cô theo liệu pháp tâm lý mà Tư Mễ đưa cho anh.
Cố Bắc Thần xoa xoa đầu An Noãn Noãn: "Được rồi, vậy không nuôi được, thì mua toàn thỏ ôm hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-953-canh-bo-thuong-hang.html.]
An Noãn Noãn cũng không nghĩ nhiều, hiện tại trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì, gật đầu nói: "Ừm, em muốn mua một ngôi nhà toàn toàn là thỏ bông."
Cố Bắc Thần cau mày "..."
Có vẻ như anh thực sự phải nghiêm túc cân nhắc việc làm một khuôn viên biệt lập đặc biệt rộng rồi, tổ ấm nhỏ của cô phải có đầy đủ các loại cây cảnh hoa cỏ và các loại gấu bông, gấu bông thỏ và các món đồ chơi khác có lông nhung mềm mại.
Vậy tương lai sinh vài đứa nhỏ, có phải là có một phòng hoa, một phòng toàn là gấu bông thỏ rồi không!
An Noãn Noãn nhét con thỏ đang ôm vào trong vòng tay của Cố Bắc Thần: "Trước tiên em sẽ pha cho anh một tách trà và lót dạ bằng một đĩa đồ ăn nhẹ."
Mê Truyện Dịch
Khóe môi Cố Bắc Thần cong lên, cô gái này, dường như vẫn còn đang lo lắng cho anh, sinh mạng quý báu như thế này của anh tại sao có thể một ngày một đêm không ăn không uống!
Nghĩ đến đây, có người trong lòng xúc động không thôi, nhưng lại lo lắng trong lòng cô vẫn đang áp lực chuyện kia, chỉ có để chính mình chịu uỷ khuất, cố nén kích động trong lòng nói: "Được rồi, vậy ăn tạm gì cũng được!"
Tại bàn ăn tối, An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần đều để chị Quyên và chồng con của chị Quyên ăn chung, nhưng chị Quyên và chồng chị nào dám ăn cùng bàn với Cố Bắc Thần, họ lắc đầu và nói rôm rả: “Bọn chị ở trong phòng bếp ăn bữa cơm nhỏ là được rồi, xong rồi chị với anh em còn phải đưa Đại Bảo về quê!”
Chị Quyên nói xong liền dùng ánh mắt hướng vào nồi canh cá diếc với đầy đủ các nguyên liệu tự nhiên hảo hạng, là món canh tuyệt vời cho cả nam và nữ.
"Noãn Noãn, đây là con cá tươi mới bắt được từ ao cá hôm nay, em cho chồng em uống thêm mấy bát đi, chị không quản hai người nữa." Khi giọng nói vừa rơi xuống, chị Quyên thấy con bé kia không tiếp thu được, lại bổ sung thêm: "À đúng rồi Noãn Noãn, lát nữa chị thu dọn xong sẽ cùng anh em về quê, trưa chủ nhật anh chị sẽ quay lại, báo cho em một tiếng, được không?"
An Noãn Noãn gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Đương nhiên, anh chị đã lâu rồi không về quê, không sao đâu, về quê ở thêm vài ngày cũng được, em có thể tự chăm sóc bản thân mà."
Có người nào đó còn "chững chạc đàng hoàng" nói: "Vậy thì hai người nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi, mấy hôm nay cũng đã làm phiền hai người chăm sóc Noãn Noãn rồi, về quê một tuần yên tâm nghỉ ngơi cũng là điều nên làm mà, thứ hai tôi sẽ đưa Noãn Noãn đi du lịch."
Trí thông minh và nhạy bén này của chị Quyên thật tuyệt vời, có người trong lòng đang vui mừng nở hoa và lặng lẽ khen tặng chị Quyên một vạn lần!