Nhìn thấy cô đang né tránh với đôi mắt ngấn nước, lại đang tự đấu tranh với chính bản thân mình, Cố Bắc Thần lại không có sức sống nói: "Noãn Noãn, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em phải cho anh “ăn no uống say” chứ, nếu không thì làm sao có thể giải quyết được nhiều chuyện như này đây? Hả?"
Có người dùng cách chơi chữ, mà An Noãn Noãn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh buông em ra đi, em mới có thể đi nấu cơm cho anh được!"
Cố Bắc Thần mím chặt môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô từ đầu đến cuối không muốn buông ra, yết hầu gợi cảm của anh đang di chuyển lên xuống, nhưng anh không dám nghĩ đến điều đó, bất chấp sự phản kháng của cô, đem cô ôm vào trong lòng và hôn, ngay thời khắc này, anh hiểu rằng mình tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy anh không buông tay, An Noãn Noãn hơi nhíu mày: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Cố Bắc Thần định nói muốn ăn thịt em, nhưng lời vừa đến miệng anh vẫn chững chạc đàng hoàng nói: "Em xem làm đại gì cũng được, miễn sao lấp đầy bụng là được rồi."
An Noãn Noãn lần này dùng sức một chút rút tay về: “Vậy thì, anh ngồi đại đâu trước đi, em qua phòng bếp xem một chút.” vừa nói xong cô lại hỏi: “Cơm cho mấy người?"
Ánh mắt Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm vào bức thêu thành phẩm "Hồ sen nguyệt sắc”: "Một mình anh."
Trong phòng bếp, chị Quyên gần như đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhìn thấy An Noãn Noãn thần sắc ngẩn ngơ đang bước vào, cô cười nói: "Noãn Noãn, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, em đi pha cho cậu Cố một tách trà trước đi!"
An Noãn Noãn nhíu mày: "Chị Quyên, anh ấy đến đây lâu chưa?"
Vừa rồi cô lẩm bẩm nhiều như vậy, anh ấy liệu có nghe thấy hết không? Hỏi xong cô liền che mặt.
Chị Quyên cười mập mờ không rõ nói: "Đến được một lúc rồi, cậu Cố kêu chị đừng làm phiền lúc em nghiêm túc làm việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-952-canh-bo-thuong-hang.html.]
Hừ, cô làm gì mà đang làm việc nghiêm túc, cô rõ ràng là đang mắng chửi người ta được chưa!
Các món ăn của chị Quyên đều phù hợp với khẩu vị của từng người, xem ra chị ấy thực sự là một người có lòng, đoán rằng những lần trước khi Cố Bắc Thần ăn cơm ở đây, chị đều quan sát khẩu vị của anh ấy.
An Noãn Noãn nhớ rằng trong những ngày trước sống ở khu phức hợp, bà cụ dường như đều căn dặn nhà bếp làm món canh cá cho Cố Bắc Thần, thay đổi nhiều loại canh cá khác nhau, mà người nào đó dường như có một tình yêu đặc biệt với canh cá.
“Chị Quyên, hôm nay chị có mua cá tươi không?” An Noãn Noãn vừa mở tủ lạnh vừa hỏi.
Bàn tay đầy dầu của chị Quyên cọ cọ vào tạp dề của mình: "Không có, chị đã gọi cho anh của em và kêu anh ấy đi đến nhà hàng súp cá của lão Vương để bắt một vài con cá diếc tươi và đem về hầm canh."
An Noãn Noãn nói "Ồ" một tiếng: "Vậy thì em giúp chị!"
Chị Quyên chọc cô, ra sức nháy mắt ra hiệu và nhỏ giọng nói: "Em đấy, chị đều đã làm xong mọi việc rồi, chỉ đợi anh của em bắt được con cá và đem về thôi, em mau qua cùng chồng đi, đưa cho chú ấy một tách trà trước đã, chị phát hiện lần này trở về trông chú ấy có vẻ gầy và đen hơn, lẽ nào em không phát hiện ra à?"
Nhìn thấy An Noãn Noãn nhướn mày thần sắc ngơ ngác, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời chị nói, chị Quyên càng sốt ruột, chọc mạnh vào cô: "Noãn Noãn, chị đang nói chuyện với em đấy, em đang suy nghĩ gì vậy?"
"À, em hiểu rồi, em ra ngoài trước, khi nào đồ ăn xong rồi thì chị gọi em là được rồi.”
Chị Quyên lo lắng, nắm lấy tay An Noãn Noãn, thấp giọng lẩm bẩm: "Noãn Noãn, em không thể cứ uể oải như vậy được, chồng của em là quan lớn, là một nhân vật lớn, hai người đã không ở bên nhau lâu như vậy rồi, em phải chủ động hơn chút, em phải làm thoả mãn anh ấy mới được, có hiểu không, con bé ngốc!"
Mê Truyện Dịch