An Noãn Noãn hận bản thân không có tiền đồ, nhìn chằm chằm vào bức thêu "Hồ sen nguyệt sắc" trước mặt, nhìn xuống trong lòng thầm nguyền rủa bản thân vô dụng, không có tiền đồ.
An Noãn Noãn, mày chính là cái đồ vô dụng, lát nữa không được cho người đó thấy sắc mặt tốt, không được phép để ý tới anh ấy, anh đã hứa sẽ điều tra kỹ lưỡng mẹ anh mà không thấy bóng dáng đâu, mặc kệ anh ấy, không được tin anh ấy...
Một người phụ nữ nào đó quanh co suy nghĩ về ai đó, nhưng nhịp tim của cô chỉ tăng chứ không giảm, cô là say rồi sao, giận dữ nắm lấy con thỏ màu tím trong tay, đây là món quà được gửi cùng với những đồ dinh dưỡng mà mấy ngày trước Cố Bắc Thần kêu người gửi qua, người phụ nữ nào đấy dùng kim thêu đ.â.m xung quanh lỗ tai con thỏ.
Cô giống như một người phụ nữ đang oán hận trong miệng lẩm bẩm: "Chọc c.h.ế.t anh, đ.â.m c.h.ế.t anh, đồ bội bạc, đồ cặn bã, đồ lưu manh, ông chú hôi hám, ông già..." Nói tóm lại, một người phụ nữ nào đó đã đem những từ ngữ mà bản thân cho rằng độc ác, khó nghe và thô bẩn nhất để sử dụng trên người Cố Bắc Thần.
“Anh rất già?” Đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lười biếng, làm cho nữ nhân nào đó rùng mình một cái, kim thêu trực tiếp đ.â.m vào trong ngón tay.
Mê Truyện Dịch
“Á?” Có tiếng hét vang lên, một là bị anh làm cho hoảng sợ, hai là bị đau do kim đ.â.m vào tay.
Ngón tay trỏ trái của An Noãn Noãn đã xuất hiện một giọt máu.
Mà lí do phát ra âm thanh là vì Cố Bắc Thần, người đã sớm đứng ở cửa quan sát cô từ lâu.
“Đừng cử động!” Sau khi một tiếng nói như vậy vừa rơi xuống, Cố Bắc Thần nhấc một bước dài đi về phía trước, ấn vào tay cô, một giây tiếp theo, anh cúi đầu đặt ngón tay cô vào miệng, nhẹ nhàng mút một hơi thật mạnh, m.á.u mặn hòa với nước bọt của chính mình, nuốt hết toàn bộ vào bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-951-canh-bo-thuong-hang.html.]
An Noãn Noãn nhìn thấy liền nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Thật ghê quá đi, anh, anh còn không mau nhổ ra!"
Cố Bắc Thần lo lắng nói: "Còn đau không?"
Lúc này An Noãn Noãn mới phản ứng lại, rút tay về, né tránh ánh mắt của anh: "Không, không đau nữa, khi thêu thùa ngón tay bị kim đ.â.m là chuyện bình thường.”
Cố Bắc Thần lại kéo tay cô, cẩn thận kiểm tra ngón tay của cô, xác nhận là không còn chảy m.á.u nữa, đầu kim không lớn, chỉ là có thể nhìn thấy một lỗ kim siêu nhỏ, lúc này anh mới hít một hơi thật sâu và uốn cong khóe miệng: "Chỉ muốn nếm thử xem m.á.u của đứa nhỏ như em có mùi vị như thế nào thôi.”
An Noãn Noãn từ đầu đến cuối nhướn mày không nhìn anh, nhưng cô không biết phải làm thế nào với anh, nói thật, cô căn bản không phải là người quái đản, nhưng cô bất luận như nào cũng không thể bỏ qua được việc bà mình đột nhiên qua đời, người phụ nữ kia rốt cuộc đã nói gì với bà ấy, hoặc là đã làm gì bà ấy, cô hoàn toàn đều không biết, mà bà cứ như vậy ra đi thậm chí không để lại một lời nào cho cô, làm sao cô có thể ở bên Cố Bắc Thần như không có chuyện gì xảy ra?
Cô không làm được!
Hai tay cô bị người kia ôm chặt trong bàn tay rộng lớn, mà đợi đến khi Cố Bắc Thần cảm thấy An Noãn Noãn đang cố rút tay ra khỏi lòng bàn tay mình, anh nhướn mày, giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi: "Noãn Noãn, anh một ngày một đêm chưa ăn chưa uống gì rồi, có thể cho anh một bát cơm không?"
An Noãn Noãn lập tức ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông anh tuấn giỏi giang mà cô khắc cốt ở trước mặt, đen hơn một chút, gầy hơn một chút, râu ria đen ngòm, hốc mắt trũng xuống rất nhiều.
Cố Bắc Thần là ai, khi đối phó với bọn xã hội đen bắt con tin, lòng người, tính người trong mắt anh không dám nói 100% nhìn thấu hết tấy cả, nhưng về cơ bản, mọi hoạt động bên trong nội tâm của hầu hết con người làm sao có thể che giấu anh, ở trong mắt Cố Bắc Thần mọi điều dối trá căn bản đều vô dụng.