Sau khi An Noãn Noãn hét lên hai lần vẫn không thấy có bất kì động tĩnh gì, cô đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào từng bia mộ và những tán cây hơi rậm rạp, đột nhiên, phía sau bia mộ lớn nhất cách bia mộ bà ngoại không xa xuất hiện một tấm vải đen đang lộng theo gió, ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đầu tiên có thể khẳng định chắc chắn rằng cái người đứng sau bia mộ là một người đàn ông.
Có thể đến thắp hương cho bà, để lại một đoá hoa và giỏ trái cây bánh ngọt, vậy chí ít không phải là kẻ thù!
Nghĩ đến đây, An Noãn Noãn bước từng bước tới gần bia mộ kia, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nhìn thấy người rồi, mau ra đây!"
Mặc dù cô không sợ, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, luôn cảm thấy người đàn ông phía sau rất kì lạ, cô có quen biết không? Người đàn ông lại không dám gặp cô, liệu có phải là Lục Tĩnh Vũ?
Cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu An Noãn Noãn, nếu không, hình như cô không quen biết người đàn ông nào mà không dám đối mặt với cô cả!
“Noãn Noãn!” Ngay khi An Noãn Noãn nhanh chóng đi vòng ra sau bia mộ, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên, gọi tên cô một tiếng, sau đó người đàn ông từ phía sau bia mộ đi ra, giơ tay lên tháo kính râm xuống, nhìn An Noãn Noãn, ánh mắt vô cùng ấm áp!
"Thị, thị trưởng, thưa ngài ..." Khi An Noãn Noãn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông liền nuốt nước bọt dữ dội, ấp a ấp úng nói một câu như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta.
Tại sao ngài thị trưởng lại xuất hiện ở đây? Điều này quá không hợp lẽ thường rồi!
Mê Truyện Dịch
Sở Hoàn nhìn An Noãn Noãn đang kinh ngạc, trên mặt dần dần lộ ra một chút ý cười: "Sao vậy, nhìn thấy tôi rất kỳ lạ sao?"
An Noãn Noãn gật đầu lia lịa, ngay lập tức phủ nhận những vật phẩm, bó hoa và người đàn ông trước mặt kia không hề liên đến nhau, sao ngài ấy có thể tặng cho bà ngoại một bó hoa và giỏ hoa quả được: "Đúng vậy, tôi không thể ngờ là có thể ở nghĩa trang gặp được ngài, ngài đây là cũng đến…. thăm người sao?”
Cô cố ý cân nhắc thay đổi câu nói "đến viếng mộ?" đổi thành "đến thăm người?"
Sở Hoàn nhìn cô gật đầu: "Đúng vậy, đến đây thăm, thuận tiện đi dạo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-941-trai-tim-hoan-toan-nghe-theo-cam-xuc-roi.html.]
An Noãn Noãn luôn có biểu cảm với lông mày hơi nhíu lại, không biết tiếp theo đây nên nói gì, nhưng nhìn xung quanh, hình như ngài thị trưởng không đem theo bất kỳ người tùy tùng nào!
Điều này có vẻ không logic lắm, ngay cả Cố Bắc Thần khi ra ngoài cũng đều là trước sau rầm rộ, nhưng người trước mặt cô bây giờ càng là người quý giá, làm sao có thể một mình đến nghĩa trang trên núi cằn cỗi này!
Thấy An Noãn Noãn vẫn luôn nhíu mày giống như đang suy nghĩ điều gì đặc biệt thâm thúy khó hiểu, Sở Hoàn liền đổi chủ đề: "Cô, xong việc chưa?”
An Noãn Noãn mơ hồ gật đầu: "Xong rồi, tôi vừa đi thăm mộ bà ngoại, vừa xong."
Sở Hoàn giờ mới nối tiếp được lời nói, khẽ nhíu mày: "Tại sao chỉ có một mình cô? Còn tên nhóc Bắc Thần kia đâu?"
An Noãn Noãn cong cong khóe miệng: "Anh ấy, đang còn bận nhiều việc!"
Sở Hoàn có vẻ như nhẹ nhàng nói lạnh một tiếng: "Vậy, chúng ta cùng nhau xuống núi đi?"
An Noãn Noãn nhìn quanh gật đầu, thấy thị trưởng chưa mở ô, cô mở ô của mình nói: "Tại sao ngài lại ở một mình?"
Sờ Hoàn cố hết sức để vẻ mặt bớt nghiêm túc hơn “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Cả ngày đều bị người đi theo sau, không có một chút không gian riêng của bản thân, vì vậy hôm nay không cho người đi theo, một mình đến đây đi dạo."
“Ồ.” Sau khi An Noãn Noãn ồ một tiếng rồi đưa ô gần về phía Sở Hoàn: “Tôi giúp ngài mở dù!”
Sở Hoàn bị hành động đơn giản mà ấm áp của cô làm cho sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm An Noãn Noãn, không nói lời nào cũng không rời đi, doạ An Noãn Noãn sợ tới mức lùi lại phía sau, cho rằng mình đã mạo phạm ngài thị trưởng, vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi ... "