Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 933:1 Cẩm Phong phiên ngoại, người đại diện mãi mãi

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:47:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tháng sau, trong một quán cà phê ngoài trời trên đại lộ Champs Elysées Pháp, Cẩm Phong đã bị rám nắng sau chuyến du lịch kéo dài hàng tháng trời, anh đặt ba lô lên chiếc ghế cổ điển và gọi một tách cà phê, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lật tờ tạp chí trên tay, đôi mắt đằng sau cặp kính râm to lớn bị thu hút bởi sự kết hợp của một một cặp đôi.

Người đàn ông tháo kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào một gia đình giá trị nhan sắc cao trên tạp chí rất lâu.

Đó không phải Đường Việt Sâm và Sở Kiều Kiều thì còn ai, hai đứa nhỏ đang nằm trên chiếc nôi nhỏ mút tay bị làm mờ đi, nghĩ kĩ thì có vẻ là cặp song sinh của Sở Kiều Kiều và Đường Việt Sâm đúng không!

Đột nhiên, một tiếng hét “aaaa~” vang đến, đồng thời có một cơ thể đầy đặn ngã vào vòng tay Cẩm Phong, trực tiếp ngồi lên đùi anh, việc “ngã vào vòng tay ai đó” bất tình lình xảy ra này khiến Cẩm Phong ngạc nhiên bỏ tạp trí trong tay xuống, cúi đầu, là một người đẹp đang ngồi trong lòng mình!

Lần này cũng doạ Cẩm Phong, khi đồng tử của người đàn ông co lại định nâng người kia đứng dậy, người phụ nữ từ trên chân Cẩm Phong nhảy vọt dậy, mở miệng nói tiếng anh lưu loát: “Sorry, I'm Sorry……..”

Tay cô gái đặt lên lồng ngực, nhắm mắt lại chắp hai tay lạy Cẩm Phong, đè giọng thể hiện sự biết lỗi vô cùng: “I'm Sorry, I'm Really. Sorry, I, I was just playing there anything with a few classmates.Thepit, you, your adult don't remember the little people…….” (Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi, tôi đang chơi trò Truth or Dare cùng với mấy người bạn cùng lớn, rơi vào hố rồi, anh, anh người lớn không chấp nhặt trẻ con chứ…….)

Khi Cẩm Phong nhìn ra được là một cô gái phương Đông liền thu khuôn mặt không vui nói: “Cô là người Trung Quốc à?”

Cô gái bất ngờ mở mắt ra, một đôi mắt bình yên, người đàn ông hình như không đáng sợ như cô nghĩ, cô gái lúc này mới gật đầu: “Đúng đúng đúng ~ đúng vậy!”

Cẩm Phong thấy cô gái nhỏ căng thẳng như vậy liền cong khoé môi, ánh mắt liếc qua mấy chiếc bàn ở sát bên cạnh: “Mấy người đó là bạn học của cô?”

Cô gái liền ra sức gật đầu: “Đúng đúng, đúng vậy! Mấy người họ gài tôi……”

Người đàn ông mỉm cười nói: “Mấy cô là du học sinh?”

Cô gái nhìn chằm chằm vào mắt Cẩm Phong như thể cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó muộn màng: “Soái ca, anh cũng là người Trung sao?”

Cẩm Phong cảm thấy cô gái này có chút thú vị, anh vẫn luôn dùng tiếng Trung nói chuyện với cô, cô nói mấy câu rồi vậy giờ mới phản ứng lại.

Cẩm Phong đáp: “Đúng.”

Cẩm Phong lúc này có dàn da rám nắng, khí chất trên người anh toả ra kết hợp với túi du lịch vải lớn đem lại cảm giác đi du lịch bụi bặm, hơn nữa anh ấy đang mặc lúc này là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám giản dị, một chiếc quần jean, mái tóc ngắn của anh không cần bất cứ chỉnh sửa gì.

Nhìn dáng vẻ cũng khá giống sinh viên, trên thực tế, thân phận của người này là một tài phiệt ở Trung Quốc và Hồng Kông.

Cô gái nhìn Cẩm Phong hồi lâu rồi nói: “Anh học trường nào vậy?”

Cẩm Phong cong khoé môi: “Tôi đã tốt nghiệp và về nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9331-cam-phong-phien-ngoai-nguoi-dai-dien-mai-mai.html.]

Cô gái nhìn Cẩm Phong: “Vậy anh đây là đang thăm lại chốn cũ sao?”

Cẩm Phong gật đầu: “Cứ cho là vậy đi!”

Cô gái nhìn Cẩm Phong là người cũng khá bình thường hoà nhã, liền kéo ghế ngồi trước mặt anh: “Vậy tôi hỏi anh một chuyện có được không?”

Dù sao Cẩm Phong cũng đang lang thang rảnh rỗi, liền gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô gái hỏi Cẩm Phong có kiếm được việc làm ở trong nước không, lương thị trường của các ngành nghề v.v

Hai người nói chuyện vài câu, cô gái kia bị bạn học tức giận kéo về, bọn họ cuối tuần ra ngoài làm thêm, đúng lúc ở đây nghỉ ngơi, nhìn thấy Cẩm Phong đang đeo kính râm nhìn giông giống người Trung, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Mấy cô gái đánh cược, ai dám chủ động ngồi vào lòng anh đẹp trai kia, mấy người họ sẽ thay người đó phát hết tờ rơi quảng cáo, còn mời người đó ăn cơm một tuần.

Cô gái này đúng lúc gần đây lại hết tiền sinh hoạt phí, chịu mạo hiểm lớn như vậy, vẫn may, soái ca không vứt cô xuống dưới đất, coi như là giữ mặt mũi cho cô, mặc dù những người đàn ông trên đại lộ Champs Elysées đều rất ga lăng, nhưng người đàn ông này thì nhìn không giống với những quý ông châu Âu, hơn nữa nhìn giống kiểu khó gần lạnh nhạt, toàn thân phát ra khí chất cao lãnh, cho nên mấy cô gái khác mới không dám lại gần.

Khi cô gái kia rời đi, nhìn Cẩm Phong: “Vị tiên sinh này, tôi gọi anh một tiếng đàn anh, anh có thể nào cho tôi số điện thoại không?”

Mê Truyện Dịch

Đôi mắt của Cẩm Phong hơi nheo lại, được voi đòi tiên, trong đầu nhanh đột nhiên bật ra một câu này, nhưng anh vẫn vô cùng lịch lãm nhìn cô gái kia: “Sorry!”

Sau tiết mục xen giữa này, Cẩm Phong lại lần nữa nhìn vào bức ảnh trên cuốn tạp chí kia, đột nhiên thấy rằng bối cảnh đằng sau bốn người dường như giống với một nơi nào đó gần đại lộ Champs Elysees.

Cẩm Phong giơ tay xoa xoa hàng lông mày, rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi anh vẫn không nhớ mình còn có Weibo.

Mở Weibo ra, seach weibo của Sở Kiều Kiều, cô vậy mà lại đổi tên weibo, các bài đăng trên weibo anh lướt từng chút một, từ bố mẹ cô xảy ra chuyện đến cô sinh em bé, trong 3 năm qua cô không có cập nhật bài viết mới trên weibo.

Trên bài viết mới ở weibo cô lại là bức ảnh trên tạp chí, nhưng ảnh em bế vẫn bị làm mờ đi giống như cũ.

Sở Kiều Kiều mới cập nhật weibo cách đây vài tiếng: “Dẫn hai bảo bối đến Champs Élysées nửa tháng rồi, hai đứa nhóc thích ứng với khí hậu và thời tiết rất nhanh, vui vẻ, hạnh phúc! Hi vọng người tôi yêu và người yêu tôi đều hạnh phúc!”

Cẩm Phong từ từ nhắm mắt, gia đình họ quả nhiên đang ở Paris!

Rất lâu, Cẩm Phong mở mắt ra tiếp tục lướt weibo của Sở Kiều Kiều, trong đó có một câu thế này: “Trên đoạn đường, đã từng vinh quang, đã từng tỏa sáng, đã từng tầm thường, cũng có lúc cô đơn không nơi nương tựa, cũng từng vùng vẫy trong cát bụi, người tốt kẻ xấu cũng đều đã gặp qua, duy chỉ có một người, cầu nguyện (ảnh biểu cảm), anh nhất định phải sống tốt!”

Loading...