Cố Bắc Thần nhíu mày và nói một cách bình tĩnh: “Noãn Noãn gần đây sẽ không quay lại Hải Thành, bà ngoại đã qua đời rồi..."
“Hả?” Văn Tinh Tinh lại hét to lên.
“Nghe tôi nói xong đã.” Cố Bắc Thần nói từng chữ một.
Văn Tinh Tinh đờ đẫn gật đầu: “Ừm, vậy anh mau nói đi."
Sau khi nghe xong lời kể của Cố Bắc Thần, Văn Tinh Tinh đã xúc động, sau đó lại nghe thấy anh ấy nói: “Làm phiền cô lúc nghỉ phép hãy đến ở cùng với cô ấy.”
Đôi mắt hoả nhãn kim tinh của Cố Bắc Thần thực sự rất tinh tế, đối với việc bà của An Noãn Noãn qua đời, anh chỉ thông báo cho Văn Tinh Tinh và không đề cập đến Thanh Mễ, dù sao thì sau khi Thang Mễ biết chuyện, Đường Thần cũng sẽ biết, vì vậy không cần nghĩ đến kết quả nữa, Đường Thần sẽ đến trấn Cẩm Tú với lý do là đi cùng Thang Mễ, anh thật không muốn nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn, đau lòng của Đường Thần khi nhìn cô gái của mình.
Nhưng vị quân trưởng nào đó vẫn “rộng lượng” một lần, không hề dặn trước Văn Tinh Tinh biết là không nên nói với Thang Mễ, nên sau đó vài tiếng, Thang Mễ đã phát điên và lao đến trấn Cẩm Tú trong lời chửi rủa.
Đoàn đội của họ phải gọi là rất lớn, và phải nói rằng độ nhạy bén của Cố Bắc Thần rất tuyệt, quả nhiên là Đường Thần đã lái xe đưa hai người họ đến trấn Cẩm Tú, còn nhiều hơn một Nhạc Nhất Phàm, người nào đó biết được hối hận không thể đem não của Văn Tinh Tinh mang đi nổ tung.
May mắn thay, đoàn đội hùng mạnh to lớn của họ sau khi đến trấn Cẩm Tú cũng không ở lại nhiều, Đường Thần và Nhạc Nhất Phàm là những người rất bận rộn nên làm gì có thời gian, Thang Mễ và Văn Tinh Tinh lại phải đi làm, lại không phải cuối tuần nên ngay hôm đó họ đã lập tức quay về Hải Thành trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-933-la-nguoi-hay-ma-mau-ra-day.html.]
Những ngày này, An Noãn Noãn ở trong nhà làm bức thêu “Hồ sen nguyệt sắc”, điều này có thể làm với bớt đi nỗi buồn của cô.
Trước một ngày tròn bảy ngày đầu của bà, Cố Bắc Thần đã gọi điện đến và nói rằng cảnh sát hai bên đang điều tra chuyện của Từ Phượng Chi, Cố gia rất hợp tác, đặc biệt là bản thân Từ Phượng Chi, tất cả những chuyện gần đây đều vơi bớt rồi, còn chuyện đặc biệt kia, hi vọng An Noãn Noãn yên tâm, và sau đó anh ấy đề nghị đợi đến khi mọi việc trên tay anh hoàn thành liền đưa cô ra ngoài chơi để cho thư giãn.
An Noãn Noãn cũng không có suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Được."
Trấn Cẩm Tú vào bảy ngày đầu tiên của bà có mưa phùn, Cố Bắc Thần không vội trở về, An Noãn Noãn đã đến nghĩa trang với chị Quyên, con gái và con rể của bà dì.
Nhưng khi vài người họ đến trước bia mộ của bà, bia mộ đã được dọn dẹp quá sạch sẽ, hương trong lư hương dường như đã sớm được thắp lên, một bó hoa lớn dính đầy những hạt nước mưa, giỏ trái cây, bánh ngọt được bày biện rất đẹp mắt.
Chị Quyên và những người khác cũng tò mò, cảm thấy có người đến sớm hơn bọn họ, nhưng nhìn xung quanh lại không hề có ai!
Sau khi kết thúc thăm mộ, An Noãn Noãn kêu chị Quyên và những người khác đi trước và đợi cô ở bên ngoài nghĩa trang, cô muốn một mình ở với bà ngoại một lúc.
Mê Truyện Dịch
Sau khi chị Quyên và những người khác đã đi xa, An Noãn Noãn nhìn xung quanh, giọng nói của cô tuy rằng mềm mỏng nhưng cũng không có chút khiếp đảm nào: "Bây giờ tôi là người duy nhất ở đây, là người hay ma, ngươi hãy mau ra đây.”