Sở Kiều Kiều đã gần đến ngày sinh nở nên bụng to cơ bản di chuyển rất khó khăn, nhưng Đường Việt Sâm này muốn trước khi đứa bé được sinh ra phải có giấy đăng kí kết hôn.
Sở Kiều Kiều ngả người dựa vào giường, Đường Việt Sâm đi vòng qua phía bên kia giường một cách cực kì phấn khích, leo lên và ngồi cạnh Sở Kiều Kiều, kêu người của Cục nội vụ đến chụp ảnh cho họ.
Không phải ảnh đăng kí kết hôn là có nền màu đỏ sao, đồng chí của Cục nội vụ còn mang đến cho họ một tấm vải màu đỏ lộng lẫy treo phía sau, hai người đứng hai bên treo tấm vải lên, thật sự chỉ có Đường Việt Sâm nghĩ ra được cách giày vò người ta như vậy.
Mê Truyện Dịch
Sau khi set up xong, chụp ảnh ngược lại rất nhanh, người chụp ảnh kia hét lên: “Đường thiếu và phu nhân gần nhau chút nữa, đúng rồi, phu nhân cười lên chút nữa nào……”
Sở Kiều Kiều cảm thấy muốn khóc, hơn nữa là kiểu oà khóc lên, cô đã như vậy rồi mà Đường Việt Sâm còn không buông tha cô, ai lại dám đưa cục nội vụ chuyển về làm giấy kết hôn tại nhà chứ, thật sự bị tên công tử nhà giàu kia làm tức c.h.ế.t mất, gì mà doanh nhân xuất sắc, chỉ là một tên vô lại mà thôi.
Việc điền và ký vào biểu mẫu đều được cán bộ chuyên môn của Cục Nội Vụ hướng dẫn tận tình, mấy phút sau tất cả đều xong rồi.
Bị giày vò như vậy, khi những người ở Cục nội vụ rời đi vẫn kính cẩn gật đầu cúi người chào hỏi với Đường Việt Sâm: “Vậy chúng tôi không làm phiền Đường thiếu và phu nhân nữa, những tài liệu và ảnh chúng tôi sẽ cầm đi, sau đó nói trợ lí của anh cầm về là được rồi.”
Mấu chốt là ảnh của hai người sau khi dán lên phải đóng dấu, nhưng con dấu lại không dám tuỳ tiện lấy ra, điều này Đường Việt Sâm hiểu rõ, liền gật đầu: “Được, làm phiền các chú, các anh rồi, Vương Nhất Minh, thay tôi và phu nhân tiễn mấy vị về, thuận tiện cầm giấy đăng kí kết hôn về luôn.”
Sau khi tiễn người của cục nội vụ, lão phu nhân và Đường phu nhân thế nhưng ca ngợi Đường Việt Sâm thật tài giỏi?
Con ngươi của Sở Kiều Kiều suýt thì rớt ra ngoài, điều này có thể được mẹ chồng nàng dâu nhà họ nói thành tài giỏi? Đây rõ ràng là cậy thế cậy quyền đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9321-ket-thuc-hanh-phuc.html.]
Chưa đến một tháng, Sở Kiều Kiều được đưa đến bệnh viện ở luôn rồi, điều này quá nguy hiểm, lão phu nhân và Đường phu nhân cũng coi như là người hiểu biết sâu rộng, nhưng đều không dám để Sở Kiều Kiều ở trong nhà, cái bụng này quá to rồi, song thai, mẹ chồng nàng dâu họ chưa từng sinh đôi nhưng cũng từng thấy qua rồi, bụng làm gì to như Kiều Kiều nhà họ, bụng quá to ảnh hưởng đến chân phù nề nghiêm trọng.
Những sản phụ khác khi sắp chuyển dạ, bàn chân đều sưng nhưng chí ít có thể đi lại, nhưng Sở Kiều Kiều đã hoàn toàn không tiện để hoạt động rồi, cho nên sau khi lấy giấy đăng kí kết hôn được hơn hai tuần liền chuyển đến bệnh viện.
Ngày Sở Kiều Kiều sinh là lúc chấn động lòng người!
Vốn dĩ cô đã có dự đoán rất lớn về hai đứa bé, cho nên các phương diện này đều đã được lên kế hoạch và sắp xếp chu toàn, nhưng người vừa khỏi bệnh Đường Việt Sâm vô cùng căng thẳng, còn căng thẳng hơn nhiều so với Sở Kiều Kiều.
Trước khi Sở Kiều Kiều được đẩy vào phòng phẫu thuật nằm trên xe đẩy hỏi Đường Việt Sâm: “Cũng không phải m.ổ b.ụ.n.g anh, anh lo lắng cái gì?”
Đường Việt Sâm cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, là ai, anh chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm, liền cúi đầu đặt lên trán Sở Kiều Kiều một nụ hôn: “Anh có thể không căng thẳng sao? Ba người các em đều là người quan trọng nhất của anh, anh thật sự lo lắng em có thể chịu đựng được vết mổ kia không?”
Sở Kiều Kiều cau mày: “Anh bớt hù doạ đi, không phải có rất nhiều sản phụ cũng đều đẻ mổ sao, sao em lại không chịu được chứ, còn được tiêm thuốc mê cơ mà?”
Đường phu nhân lo lắng sẽ doạ Sở Kiều Kiều, trừng mắt nhìn con trai: “Con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, con sang bên kia ngồi nhỉ đi, đừng doạ Kiều Kiều.”
Sở Kiều Kiều đi vào vẫn luôn im lặng, những người khác vẫn ổn, nhưng Đường Việt Sâm này quả thật không có nhẫn nại, đi qua đi lại trước cửa phòng mổ cũng thôi, còn không ngừng cau mày, nhìn đồng hồ, Đường phu nhân tức giận bất lực nói: “Con trai…… con ngồi đi, vốn dĩ mẹ và bà nội không lo lắng, con cứ đi qua đi lại thế này mẹ rất phiền lòng đấy.”