Khuôn mặt của Đường Việt Sâm trong chốc lát liền trùng xuống, sau đó nhướng đôi mày kiếm đen lê: “Cho nên là?” Sở Kiều Kiều cắn môi: “Sau đó, chuyện gì cũng đều không biết, ngày hôm sau tỉnh lại liền chắc chắn bản thân xảy ra chuyện rồi, nhưng tôi không dám mở mắt nhìn người bên cạnh, cuối cùng khi mở mắt nhìn rõ người bên cạnh là anh thì đầu óc hoàn toàn c.h.ế.t lặng, khoảnh khắc đó thật sự là cảm giác m.á.u chảy ngược vậy, sau đó thì sợ muốn chết, chỉ muốn nhân lúc anh chưa tỉnh lại thì bí mật chạy thoát……..”
Thật ra Đường Việt Sâm đều điều tra ngọn ngành tất cả mọi chuyện rồi, chỉ là Sở Kiều Kiều nói điểm đó anh đương nhiên không có cách nào đi điều tra, nhưng bây giờ nói ra còn ý nghĩa gì sao?
Đường Việt Sâm chìa tay ra với Sở Kiều Kiều: “Qua đây ngồi, để anh ôm một lát nào.”
Lần này, Sở Kiều Kiều không còn bất kì sự ngượng ngùng nào nữa liền ngồi trên giường bệnh một cách khó khăn, nhìn vào mắt Đường Việt Sâm: “Tôi thật sự không có cố ý~” Đường Việt Sâm giơ tay nhéo mũi Sở Kiều Kiều: “Ừm ~ anh ngược lại hi vọng em cố ý dụ dỗ anh đấy, nhưng nữ hoàng điện ảnh quốc tế kiêu ngạo tự cao tự đại một thời lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Sở Kiều Kiều à Sở Kiều Kiều, rốt cuộc thì em cũng rơi vào tay anh đây rồi, hơn nữa là chủ động dâng đến cửa, haha ~”
Sở Kiều Kiều bị câu đùa ác độc của Đường Việt Sâm làm cho tức giận cau mày, trừng mắt với anh, nhìn anh cười lớn, đợi anh cười xong mới lạnh lùng nói: “Vết thương không đau sao?”
Đường Việt Sâm đâu phải kiểu đàn ông mà Sở Kiều Kiều cô nhìn thấu được, cô cũng chỉ hiểu được một chút sợi lông nhỏ của công tử vang bóng thủ đô kia mà thôi, bàn về diễn xuất sợ rằng cô còn không bằng nửa Đường Việt Sâm đó!
Nụ cười Đường Việt Sâm có thể chia thành nhiều kiểu, nhưng nụ cười lớn vừa nãy không hề dùng cơ bụng, cho nên vốn dĩ không hề có chút ảnh hưởng gì đến vết thương của anh, nhưng Đường Việt Sâm lại cố ý nhe răng trợn mắt nói: “Đau ~ Đau quá….. nhanh đến xem giúp anh với ~”
Sở Kiều Kiều cũng bị doa xanh mặt: “Vậy anh mau nhấn chuông gọi bác sĩ đến khám đi!”
Sở Kiều Kiều muốn xuống giường, nhưng bị Đường Việt Sâm nắm chặt cánh tay: “Không cần, cũng không quá đau, chỉ là đột nhiên đau thôi, không cần gọi bác sĩ, em xem tình hình hộ anh là được rồi.”
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều chỉ đành tin Đường Việt Sâm, suy cho cùng việc anh tự lấy d.a.o đ.â.m chẳng liên quan gì đến cô, nhưng khi Sở Kiều Kiều mở chiếc chăn ra trái tim như muốn ngừng đập.
Tên khốn Đường Việt Sâm kia toàn thân mặc một chiếc quần lót treo ở bên hông, trên bụng quấn dải khăn trắng, thân thể như đồng đường nét rõ ràng hiện ra trước mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9301-vo-yeu-tai-thuong-69-giup-duong-dai-boss.html.]
Sở Kiều Kiều đắp chăn bông lên: “Đồ lưu manh anh có bệnh đi!”
Đường Việt Sâm vô tội nói: “Sở Kiều Kiều à em không thể nhẹ nhàng với anh đây một chút được sao? Không thấy anh đây sắp c.h.ế.t rồi à sao còn không chịu quan tâm người ta, em thật là người phụ nữ xấu xa nhàm chán.”
Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm Đường Việt Sâm rất lâu: “Tôi thấy anh quả thật nên đổi nghề diễn viên rồi đó, vết thương này quấn kín chặt rồi, anh còn có thể nhìn thấy gì? Không muốn vạch trần bộ dạng anh mà thôi, định cho rằng tôi dễ bị lừa thế à.”
Đường Việt Sâm cong khoé môi nở nụ cười: “Sở Kiều Kiều, anh thật sự nghi ngờ tên tuổi của em trong những năm đó có phải do em nịnh hót mấy ông lớn nên mới có phải không, tại sao một chút kĩ năng diễn xuất cũng không có vậy? Em có thể nào lấy ra huy hiệu quốc tế của mình để chăm sóc anh đây đang đau đầu chóng mặt được không hả?”
Sở Kiều Kiều cạn lời trợn mắt: “Đường Việt Siêu, tôi thấy ngày mai anh phải đi kiểm tra kĩ lại rồi đấy, vết thương ở bụng không thể nào ảnh hưởng đến đầu được đâu nhỉ! Anh nhìn đầu óc anh lúc này đi, nặng quá rồi~”
Đường Việt Sâm tức giận nhìn chằm chằm Sở Kiều Kiều, tức tối nói: “Sở Kiều Kiều, anh nói cho em biết, bây giờ em đang mang bụng to rất cực khổ, lão tử tha thứ cho em, đợi đến khi em sinh xong, lão tử bảo đảm khiến em không thể rời khỏi anh ~”
Sở Kiều Kiều cắn môi lần nữa, Đường Việt Sâm ngốc nghếch thật, hoặc là vết thương này 80% là giả, trước khi bị d.a.o đ.â.m khẳng định anh ấy đã để sẵn một túi m.á.u trong quần áo rồi, bằng không sao có thể như thế này, cái lưỡi độc địa kia không ngừng líu lo.
Sở Kiều Kiều từ đầu đến cuối không để Đường Việt Sâm được đằng chân lên đằng đầu, vừa nãy cũng chỉ là thăm anh ấy sắp chết, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần phải thuận theo anh ấy nữa rồi, cái con người này quả thật không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với anh ấy mà.
“Tôi cần phải nghỉ ngơi, nếu không ngày mai chân sẽ sưng vù lên mất.” Sở Kiều Kiều cuối cùng cũng tìm một cái cớ khiến Sở Đường Việt Sâm già mồm câm miệng lại.
Quả nhiên Đường Việt Sâm vừa nghe Sở Kiều Kiều nói vậy liền nói: “Kêu y tá đến chăm sóc em nhé.”
Sở Kiều Kiều lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vẫn ổn, nằm xuống là được rồi, anh có chỗ nào khó chịu thì gọi tôi một tiếng.”