Sở Kiều Kiều trợn tròn mắt trong nháy mắt, đôi môi đang mím chặt của cô mở ra thành hình chữ O lớn!
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Đường Việt Sâm ngẩn người trong chốc lát, đặc biệt là Vương Nhất Minh ngây người nửa giây.
Sắc mặt Đường Việt Sâm dần trở nên tái nhợt, ánh mắt đau lòng nhìn Sở Kiều Kiều, mấp máy môi vài cái, không nói lời nào, lúc chìm vào bóng tối liền bị Vương Nhất Minh cùng hộ vệ đặc biệt giữ chặt.
"Mau, mau, trợ lý Vương mau đưa tiên sinh vào nhà, tôi cầm m.á.u cho anh ấy, dì mau gọi xe cấp cứu......" Dù sao thì y tá đặc biệt chuyên nghiệp hơn nên cô ấy tỉnh táo nhất, tại thời điểm này.
Lúc này, ý thức của Đường Việt Sâm đang dần biến mất, nhướng mi nặng trĩu nhìn Sở Kiều Kiều: "Em ... chuyện này, lần này ~ có thể... được rồi đúng không..."
Sở Kiều Kiều loạng choạng, nhào tới suýt nữa nhào tới chỗ Đường Việt Sâm, dùng hai tay đỡ lấy anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Đường Việt Sâm, đồ khốn kiếp ..." Nói xong những lời này, nước mắt Sở Kiều Kiều chảy xuống, nhìn Vương Nhất Minh, suýt chút nữa gào lên: “Mau bế anh ấy vào nhà cầm máu…”
Ngay sau đó, xe cấp cứu từ Bệnh viện Quân khu Hải Thành đã đến đón Đường Việt Sâm từ Phong Lâm Viên ở ngoại ô Hải Thành.
Trong bệnh viện quân khu Hải Thành, ngoài bọn họ đang bên ngoài phòng phẫu thuật ra, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn cũng vội vã chạy đến sau khi nhận được cuộc gọi từ Sở Kiều Kiều.
Đèn báo màu đỏ trong phòng mổ liên tục nhấp nháy, hoàn toàn không rõ tình hình bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9271-vo-yeu-tai-thuong-66-cap-cuu.html.]
Vương Nhất Minh nhớ lúc quay mòng mòng trên đất, Đường Việt Sâm lúc đó đã như vậy rồi còn đã cảnh cáo cậu không được nói cho gia đình biết chuyện, nhưng bây giờ Vương Nhất Minh thực sự rất sợ hãi, nếu không cứu được thì sao?
Nhà họ Đường cũng chỉ có môt độc đinh như vậy, tuy rằng lão chỉ huy và trưởng bối luôn nghiêm khắc với Đường Việt Sâm, nhưng bọn họ không thể chấp nhận được Đường Việt Sâm đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Trong Phong Lâm Viên, dì quản gia của Đường Việt Sâm không cho Sở Kiều Kiều đến bệnh viện, nhưng cô ấy rất lo lắng khi ở nhà, vì vậy cô ấy phải đến xem anh đã qua khỏi cơn nguy kịch chưa, cô ấy mới yên tâm. Cả người Sở Kiều Kiều đã xanh mét rồi, cô làm sao có thể nghĩ rằng tên khốn Đường Việt Sâm sẽ thực sự tàn nhẫn như vậy.
Tình hình hiện tại là Sở Kiều Kiều ngồi trên ghế đẩu bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn xuống đầu ngón chân, do căng thẳng nên tay cô nắm c.h.ặ.t t.a.y An Noãn Noãn, cô cứ nhìn lên đèn trong phòng phẫu thuật rồi nhìn An Noãn Noãn: "Chị ơi, chị nói xem anh ấy có c.h.ế.t không?"
An Noãn Noãn chưa kịp nói gì thì Cố Bắc Thần đang đứng bên cạnh đã điềm nhiên nói: "Hẳn là phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, không nhìn thấy ruột và dạ dày đều rơi ra ngoài sao....."
“Cố, Bắc, Thần.....anh thiếu đòn phải không?” An Noãn Noãn mắng Cố Bắc Thần gay gắt, trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó, nhìn Sở Kiều Kiều và siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Không sao đâu, đừng nghe miệng thối của anh ấy nói, anh ấy sợ rằng thế giới không đủ hỗn loạn thôi."
Cố Bắc Thần xoa mũi thích thú: "Anh đi tìm chỗ hút một điếu, tên đó còn sống nói cho anh một tiếng!"
An Noãn Noãn nhìn chằm chằm bóng lưng của người nào đó: "..." Cô á khẩu với người đàn ông này, có ai giống anh ấy không?
Vương Nhất Minh vẫn gọi điện cho Lư Thiếu Thần và Kiều Tử Mặc để nói về chuyện ở đây, đồng thời liên tục cảnh cáo không được để người của nhà họ Đường biết, sau đó yêu cầu ba người thì đưa một người qua, nếu không sẽ chỉ có một mình mình sợ không thể chống lại chuyện lớn như vậy, nếu thật sự không cứu được thì sao?
Mê Truyện Dịch