Sở Kiều Kiều không thèm phản ứng Đường Việt Sâm, cô biết lúc này mình nhất định phải la hét hoặc là gào khóc, hoặc là giống như một người đàn bà đanh đá mà chửi ầm lên, nhưng kết quả của hai loại cực đoan này đều là hai bên đều bị thương, cuối cùng vẫn là bản thân chịu tội.
Thật ra Đường Việt Sâm rất biết điều, cũng không tiếp tục phát huy bản mặt dày vô lý kia nữa, mà là quay đầu lại nhìn đội trưởng đội vệ sĩ: “Không có việc gì, tan đi!”
Trên lầu, Sở Kiều Kiều lập tức mở cửa phòng của nhà mình ra, nhưng Đường Việt Sâm so với chân của cô, với động tác của cô còn nhanh hơn nhiều, chân dài rảo bước đi vào cửa phòng của cô trước, sau đó bảo vệ Sở Kiều Kiều dưới cánh tay dài của anh, hiển nhiên anh rất tự giác tự biết điều, biết anh như vậy nhất định sẽ làm cho Sở Kiều Kiều kích động, cho nên trước tiên anh phải chuẩn bị tốt để bảo vệ cô.
Nhưng kỳ tích chính là, Sở đại tiểu thư lại nhàn nhạt nhìn Đường Việt Sâm: “Chỗ này của tôi không có việc gì muốn làm phiền anh, tôi muốn tắm rửa đi ngủ, anh cũng nên nghỉ ngơi đi? Lăn lộn cả ngày anh không mệt sao?”
Thái độ của Sở Kiều Kiều như vậy, nói thật Đường Việt Sâm không biết làm sao, anh là thiếu gia tính cách lưu manh da mặt dày có thể đối phó với Sở Kiều Kiều đang tức giận, nhưng mà Sở Kiều Kiều nghiêm túc lại khách sáo như thế này, nhất thời Đường Việt Sâm không có biện pháp nào.
Lúc này Đường Việt Sâm đang bị nội thương! Ngoại thương còn chưa lành đã bị một đống nội thương!
Người nào đó hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của Sở Kiều Kiều: “Sở Kiều Kiều?”
Sở Kiều Kiều hơi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9231-vo-yeu-tai-thuong-62-tiet-kiem-tien-nuoi-em-be-va-phu-nu.html.]
Đường Việt Sâm cắn răng: “Cái kia, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Sở Kiều Kiều không có tâm trạng đánh đố với Đường Việt Sâm, đương nhiên là cô có lời muốn nói với anh ta, nhưng mà cô biết lời cô muốn nói chính là lời Đường Việt Sâm không muốn nghe, tiếp theo thì sao, Sở Kiều Kiều cảm thấy nên nói tiếng người với Đường Việt Sâm đi! Hai người thật sự là không thể đạt thành nhận thức chung, cho nên, ngẫm lại chắc là cứ như vậy đi!
Sở Kiều Kiều chán ghét liếc mắt nhìn người nào đó, nhưng một cái liếc mắt kia của cô làm trái tim Đường Việt Sâm tan vỡ, anh luôn cảm thấy anh không ngược đãi Sở Kiều Kiều nhiều! Nhưng vì sao người phụ nữ này được những thứ nhiều người phụ nữ hướng về như vậy, lại vẫn cho rằng là Đường Việt Sâm anh ngược đãi cô?
Ở trong mắt Đường Việt Sâm, nhiều người phụ nữ muốn làm người phụ nữ của Đường Việt Sâm anh như thế, trong nhóm người phụ nữ đó còn có bao gồm Quan Nhất Hàm, cảm thấy làm người phụ nữ của Đường Việt Sâm chính là vinh hạnh, chính là cao hơn người một bậc trong giới phụ nữ, nhưng tại sao Sở Kiều Kiều luôn chán ghét anh như thế?
Mê Truyện Dịch
Khi người nào đó đang phát điên, Sở Kiều Kiều nhàn nhạt nói: “Nói chuyện với anh giống như đàn gảy tai trâu vậy, cho nên, tôi quyết định không nói, anh cứ lăn lộn tùy ý đi! Tốt nhất là lăn lộn sao cho hai cái gánh nặng trong bụng tôi rớt luôn thì càng tốt.”
Sau khi Sở Kiều Kiều nói xong một câu đó, cô hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của bản thân, sao cô lại có thể độc ác nguyền rủa con của chính mình như vậy!
Lời này của Sở Kiều Kiều thốt ra, Đường Việt Sâm hoàn toàn nổi bão.
Dáng vẻ người đàn ông vô lý da mặt dày đã sớm biết mất không còn sót lại chút gì, khuôn mặt tuấn kiệt như được điêu khắc tỉ mỉ đen sì như có thể tích ra mực kia, đến gần Sở Kiều Kiều, ép cô đến góc tường, nhấc cô khỏi nơi làm việc, dưới đáy mắt chứa đầy lệ khí ăn thịt người và âm hàn, hung hăng nói: “Sở Kiều Kiều, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, cô thật sự cho rằng Đường Việt Sâm tôi coi cô như một bàn đồ ăn đúng không? Nói cho cô biết, một ánh mắt của tiểu gia tôi, phụ nữ cũng xếp thành hàng để cho tiểu gia lật thẻ bài, nhiều lắm cũng chỉ xem trọng đứa bé trong bụng cô thôi, hiểu chứ?”