Cố Bắc Thần nhíu mày, phun ra những vòng khói: "Đã là lúc nào rồi còn thời gian kể chuyện, mau chóng đưa cô ấy về nhà xử lí công việc đi."
“Vâng, quân trưởng.” Cảnh sát cũng toát mồ hôi hột, bọn họ thật sự bị gia đình này dày vò quá sức rồi.
Sau khi chị Quyên quay trở lại An gia liền nắm lấy An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần nói: "Noãn Noãn, chú, chị đã thấy người phụ nữ xấu xa đó ..."
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần khóe miệng và mắt co giật ngay khi nghe thấy điều đó, nhưng anh chỉ có thể im lặng lắng nghe lời châm chọc mẹ anh của chị Quyên với An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn nghe xong, nhàn nhạt liếc nhìn Cố Bắc Thần, nói với chị Quyên: "Được rồi, chúng ta đi làm việc của mình đi, cứ để bọn họ tung hoành, thời gian còn dài, kẻ ác cuối cùng cũng sẽ bị quả báo thôi." Sau khi nói xong, cô dồn sức nhìn Cố Bắc Thần: "Em sẽ không buông tha cho bà ta, cho dù thân phận của bà ta có không với tới được như thế nào, cũng tuyệt đối không buông tha."
Lúc 8 giờ tối theo phong thuỷ địa phương là giờ tốt để an táng, cảnh tượng mà Cố Bắc Thần lo lắng cuối cùng đã không xảy ra, nhưng điều khiến anh đau lòng là, khi mọi người chuẩn bị dùng xẻng xúc đất chôn cất quan tài của bà, cô gái anh đang bảo vệ trong vòng tay bất ngờ thoát khỏi sự ôm giữ của anh, lao ra mép mộ, "phịch" quỳ xuống đất, bị hàng xóm kéo lại phía sau.
Có người nói rằng bỏ lỡ giờ lành là không tốt, đủ loại câu nói không tốt, nhưng An Noãn Noãn đã khóc hết nước mắt, khản cổ van xin: "Cho tôi gặp lại bà ngoại, cầu xin các người..."
Cố Bắc Thần nheo mắt, bước vài bước về phía trước, từ trong tay những người “man rợ” ôm cô vào trong lòng: "Noãn Noãn, nghe lời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-923-chu-cua-co-la.html.]
Đôi bàn tay to của anh kèm theo bờ vai rộng lớn, giọng nói trầm thấp thuần hậu mang theo một chút sức lôi cuốn kì lạ với phái nữ, khi nói chuyện từ cổ liền phát ra một hương vị đặc biệt ấm áp như ánh mặt trời, càng có thể khiến cô yên tĩnh, là liều thuốc an thần tốt nhất cho tâm trí của cô!
Từ nghĩa trang trở về là lúc sáng sớm, mà lái xe cả đoạn đường nỗi lo lắng trong lòng Vương Tranh đều lên đến họng, đến ánh mắt rồi, nhưng anh không dám nhiều lời!
Cần phải biết rằng, Cố Bắc Thần đã rời đội mà không được phép, mặc dù nếu họ có việc rất quan trọng có thể xin nghỉ phép, nhưng quân đội cũng đang ở giai đoạn rất nguy cấp, anh quả nhiên đã tắt điện thoại mà không trả lời cuộc gọi từ cấp trên. Vì vậy, Vương Tranh nhận được mệnh lệnh của cấp trên: "Nếu quân trưởng của cậu không kịp trở về đội, tôi sẽ là người đầu tiên kéo cậu ra ngoài b.ắ.n c.h.ế.t cậu."
Bởi vì, ngoài vai trò chỉ huy quân đội, Cố Bắc Thần còn là đội trưởng của một lữ đoàn đặc nhiệm riêng biệt, người đứng đầu tìm kiếm anh lần này chính là thủ lĩnh của nhóm lính đặc nhiệm đã đích thân thành lập và huấn luyện họ, mà mọi người đang chờ việc vô cùng cấp bách, nhưng đội trưởng Cố còn tắt máy, chuyện này sao có thể làm cho ông lãnh đạo không tức giận được!
Khi xe đến cổng nhà An Noãn Noãn, bên ngoài trời đã mưa rất to, Cố Bắc Thần cởi bỏ quân phục quấn quanh người An Noãn Noãn, lúc xuống xe trực tiếp ôm cô từ trong xe đi ra.
Vương Tranh lau mồ hôi và nước mưa trên trán, nghiến răng nghiến lợi, bị người nào đó nghe thấy, Cố Bắc Thần vừa ôm Noãn Noãn vào nhà vừa nói: "Hai người ở trên xe đợi tôi."
Vương Tranh nghiến răng, không chịu thua: "Lão đại, sếp Giang gọi điện thoại đến, đúng chín giờ sáng nay tập trung tại căn cứ đặc biệt. Ai phạm sai lầm sẽ bị xử lý theo quân pháp."
Trong phòng, An Noãn Noãn mở to mắt nhìn Cố Bắc Thần: "Không sao đâu, anh mau đi đi! Em phải ở nhà bà ngoại cho đến khi kết thúc bảy ngày đầu tiên." Lời vừa nói xong, cô cố gắng kéo ra một nụ cười: "Ở trong xe ngủ một giấc đi! Quầng thâm và bọng mắt to quá, không còn đẹp trai nữa!”