Món yêu thích của Sở Kiều Kiều là củ cải chua cay và nhiều món ăn khác nhau. Đường Việt Sâm cau mày khi nhìn thấy nó: "Tại sao cô không ăn thịt? Chỉ ăn rau cỏ thôi vậy."
"A……"
Sở Kiều Kiều tức giận thét lên một tiếng, hai người dì và Vương Nhất Minh sợ hãi đều chạy tới: "Thưa ngài, Kiều Kiều tiểu thư đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Việt Sâm cũng sửng sốt trước tiếng hét của Sở Kiều Kiều, chỉ khi nhìn thấy Sở Kiều Kiều đang nhìn bà dì hối lỗi mới hiểu là, anh làm cô tức giận hét lên.
Vẻ ngoài tức giận và buồn cười của ai đó cũng rất dễ thương. Đường Việt Sâm nhìn các dì và Vương Nhất Minh đang căng thẳng và vẫy tay một cách yếu ớt: "Không sao, không sao đâu ..."
Hai dì và Vương Nhất Minh nhìn nhau rồi ngượng ngùng rời khỏi nhà ăn.
Đường Việt Sâm bừa bực mình vừa buồn cười với Sở Kiều Kiều chỉ chỉ lên đỉnh đầu của cô, nhưng quỷ mới biết lực đạo anh điểm lên đầu Sở Kiều Kiều có cỡ nào là ôn nhu, thậm chí ngay cả anh còn không biết, người nào đó còn không có mấp máy môi, Sở Kiều Kiều nhìn anh chằm chằm: "Không cho phép nói chuyện."
Sau khi dứt lời, Sở Kiều Kiều lẩm bẩm nói: "Thật sự từ miệng chó không thể phun ra được ngà voi ~"
Đôi mắt hoa đào tà mị và mê hoặc của Đường Việt Sâm mở ra một nụ cười, trên khuôn mặt mà nhân thần đều ghen tị đó quả thật chính là thâm tình tràn lan a!
Đột nhiên, có người dập tắt nụ cười xấu xa, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, không trêu chọc cô nữa. Mau ăn cơm đi, phụ nữ có thai không thể bị đói."
Người nào ở giữa nhìn Sở Kiều Kiều gần như ăn xong một đĩa củ cải chua cay, cô duỗi đũa lại bỏ thêm một miếng vào miệng, nhai nhẹ, nhìn cô ăn thực sự rất ngon, nhưng chua đến mức như vậy, răng thật sự sẽ không tê sau khi ăn nhiều sao?
Tuy nhiên, rút ra bài học kinh nghiệm trong quá khứ, Đường Việt Sâm không dám nói nhảm, anh cầm một cái muôi canh nhỏ, lặng lẽ múc một bát canh cho Sở Kiều Kiều, đặt trước mặt cô: “Uống canh gà đi. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9202-vo-yeu-tai-thuong-59-nghen.html.]
Mê Truyện Dịch
"Ọe ~"
Sở Kiều Kiều che miệng đứng dậy đi tìm phòng tắm.
Trong toilet đứng đầy người, mà Sở Kiều Kiều ghé vào bồn cầu nôn khan, nôn ra hết không còn một mảnh.
Đường Việt Sâm thực ra cũng khá đói, cả một ngày cơ bản là đều trong trang thái tranh cãi với Sở Kiều Kiều, vừa rồi không ăn nhiều, chỉ xem Sở Kiều Kiều ăn. Thế này là được rồi. Đường Việt Sâm nóng lòng chửi bới bản thân anh, anh chỉ muốn cho cô ăn thứ gì đó bổ dưỡng, sao lại có thể khiến cô nôn ra thế này?
Đường Việt Sâm lo lắng nhìn bà dì: "Dì, sao lại nôn mửa dữ dội thế này? Có cần đi bệnh viện không?"
Sở Kiều Kiều muốn đập đầu c.h.ế.t trong nhà vệ sinh, nhưng cô vẫn không thoải mái, lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.
Người dì kiên nhẫn giải thích: "Không phải, chuyện nôn nghén khi mang thai là chuyện bình thường, nhất là đồ ăn không thể có mùi quá dầu mỡ."
Đường Việt Sâm lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, đều do anh hiến sai ân cần rồi!
Sở Kiều Kiều nằm trên bồn cầu nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng dậy được Đường Việt Sâm đỡ lấy: "Còn khó chịu sao?"
Thành thật mà nói, Sở Kiều Kiều ngang ngược sẽ giữ thể diện cho Đường Việt Sâm, cho dù hôm nay trong phòng của Sở Kiều Kiều hai người cãi nhau kịch liệt như thế nào, trước mặt dì và thuộc hạ của Đường Việt Sâm anh ta, Sở Kiều Kiều thật sự không ầm ĩ với anh.
Sở Kiều Kiều thực ra đã ăn no, nhưng cô gần như nôn mửa hết ra rồi, một người phụ nữ nào đó bình tĩnh từ chối tay của Đường Việt Sâm: "Không sao, anh đi ăn cơm trước đi!"
Đường Việt Sâm không thể làm gì được nữa: “Ừ, ừm~" Sở Kiều Kiều kêu anh đi ăn cơm, thì có là độc dược anh cũng phải ăn không phải sao!