Cố Bắc Thần sắc mặt lúc này cũng tối sầm, trước khi vào thang máy thì thầm bên tai Đường Việt Sâm: "Cậu Đường, nhà họ Sở bây giờ là do vợ tôi đang làm chủ, anh có hiểu không?”
Đường Việt Sâm sửng sốt một chút, sau đó trả lời: "Không sao, anh cứ để vợ anh chỉnh c.h.ế.t tôi đi! Đến lúc đó đến gần vị thiếu gia này thật sự sẽ cho anh một đứa con riêng quấy rầy anh, nhà họ Cố cũng không có ngày nào yên ổn đâu, xem ai chơi ai.”
“Hừ~”
Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì thử xem đi! Dù sao tôi một tháng ít nhất ở quân đội có thể gặp ông nội nhà anh cùng bố anh mấy lần như vậy, anh biết mà.”
“Mẹ nó!”
Đường Việt Sâm văng tục một câu. Cố Bắc Thần đã vào thang máy, người kia nóng nảy, vội vàng bảo Vương Nhất Minh thay mặt anh ta và Sở Kiều Kiều đưa cả nhà Cố Bắc Thần xuống lầu, nhìn người ta lên xe rời đi.
Thang máy vừa đóng lại, Sở Kiều Kiều đi về phía cửa nhà cô, phía sau, Đường Việt Sâm hiện tại thật đúng là không thể hành động trên phạm vi lớn, đành phải: “A, cô đi chậm một chút, không phải trong sách nói phụ nữ mang thai không thể đi quá nhanh sao?”
Sở Kiều Kiều đi càng nhanh, vào phòng đóng cửa ngay lập tức.
Ngoài cửa, Đường Việt Sâm đều không còn khí thế cố chấp cãi nhau như lúc với Cố Bắc Thần, vẻ mặt âm trầm dựa vào cánh cửa phòng của Sở Kiều Kiều che n.g.ự.c như có thể sẵn sang c.h.ế.t bất cứ lúc nào, sợ tới mức mấy người ở cửa phòng bên cạnh vội vàng đi ra đỡ anh mà la hét.
Dì quản gia kia ngược lại quả là thiên tài, vội vàng giơ tay gõ cửa nhà Sở Kiều Kiều: "Cô Kiều Kiều mau mở cửa, cậu chủ nhà chúng tôi xảy ra chuyện..."
Sở Kiều Kiều cũng lo lắng, vội vàng mở cửa, hai người đỡ Đường Việt Sâm vào phòng, trực tiếp đặt lên giường Sở Kiều Kiều.
Đường Việt Sâm nhíu chặt lông mày, tay đặt ở ngực, sống dở c.h.ế.t dở nói: "Các người đi ra ngoài hết đi ~"
Đường Việt Sâm liếc mắt nhìn Sở Kiều Kiều đang thờ ơ: "Còn không tới giúp tôi nhìn một chút, thất thần làm gì? Liền cứ để tôi c.h.ế.t vậy sao?”
Sở Kiều Kiều cách anh tám trượng: "Tôi sai người đưa anh đi bệnh viện, tôi cũng đâu phải là bác sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9151-vo-yeu-tai-thuong-55-phat-hien-ra-bi-mat-cua-co-ay.html.]
Đường Việt Sâm nghiến răng: "Trước tiên cô nhìn xem vết thương có vỡ ra không đã? Nếu không vỡ ra thì không có vấn đề lớn.”
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Tôi sẽ không nhìn.”
Đường Việt Sâm thiếu nước muốn bóp c.h.ế.t cô: "Cởi quần áo thôi cô cũng không muốn sao?”
Sở Kiều Kiều quay đầu ra: "Không.”
Khóe miệng Đường Việt Sâm giật giật: "Lại nói dối, lúc cô ở Seattle lột sạch sành sanh tôi rồi mà còn có mặt mũi nói không.”
Sở Kiều cả người run lên bần bật, tên khốn này rốt cuộc là đến khi nào mới hết cứ hở ra tí là lại động đến chuyện kia, nếu cô tỉnh táo sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy sao?
Sở Kiều tức giận hung hăng nói: "Đường Việt Sâm, tên khốn kiếp nhà anh lại nói bậy bạ, có tin tôi g.i.ế.c c.h.ế.t anh không?”
Đường Việt Sâm nghiêng đầu liền hừ hừ nói: "Mau ~ giúp tôi xem có phải vết thương bị rách hay không, đau c.h.ế.t tôi rồi... Cô đúng là người phụ nữ ác độc..."
Sở Kiều Kiều cảm giác anh ta hình như không phải đang giả vờ, dù sao ngày đó cô cũng thật sự đ.â.m anh ta một nhát bằng kéo, chảy nhiều m.á.u như vậy sẽ không giả, lo lắng có người c.h.ế.t ở trong phòng mình, Sở Kiều Kiều vẫn cầm chặt cây kéo bước tới.
Đường Việt Sâm mở to hai mắt, ôm lấy n.g.ự.c mình: "Cô muốn làm gì?”
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Cắt quần áo của anh ra xem vết thương!”
Đường Việt Sâm xua tay: "Để cái kéo ra xa một chút." Bây giờ anh ta có một nỗi ám ảnh với kéo.
Sở Kiều Kiều hiện tại đối với kéo cũng có chứng sợ hãi, nhưng cô không muốn cởi nút quần áo cho tên khốn kia thì làm sao bây giờ.
Mê Truyện Dịch