Tô Uyển xoa bụng Sở Kiều Kiều: "Sao phải cần Đường tổng dạy tôi chứ, đây không phải là quan tâm cô à! Hơn nữa mấy thứ này đều là đồ tốt, tại sao lại không uống? Đúng không!"
Tô Uyển đến cửa thang máy lại nói: "Kiều Kiều, tôi cảm thấy là dù thế nào thì cô cũng nên bỏ qua mà đến bệnh viện thăm Đường Việt Sâm đi thì hơn."
Sở Kiều Kiều nhíu mày: "Nói sau đi!"
Sau khi Đường Việt Sâm trúng một kéo, những ngày tiếp theo của Sở Kiều Kiều vô cùng tốt, không có Đường Việt Sâm quấy rầy cô còn có thể yên tĩnh tinh thần mà đọc một vài cuốn sách nuôi dạy con cái, lập thời gian biểu đều đặn cho chế độ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của bản thân. Dù sao thì trong bụng cũng đang có hai bảo bối mà! Hơn nữa người bên cạnh cô đều là người của Đường Việt Sâm, thật ra Sở Kiều Kiều không thoải mái với bọn họ, cho nên cô thà đọc sách hoặc lên mạng chứ không muốn thắc mắc với bọn họ.
Mê Truyện Dịch
Cuối tuần khó lắm mới có được một trận mưa thu, buổi sáng Sở Kiều Kiều muốn ngủ để lấy lại sức, nhưng nhà bên cạnh đúng giờ lại đến gõ cửa nói là phải ăn sáng, Sở Kiều Kiều tức giận nhưng vẫn rời giường, lấy đồ ăn qua khe cửa: "Hôm nay đừng đến quấy rầy tôi, trời mưa nên tôi sẽ không xuống lầu đi dạo đâu."
Trước cửa là quản sự ở nhà bên cạnh, cứ gọi bà là quản gia đi!
Dì quản gia gật đầu mỉm cười: "Vâng thưa cô Kiều Kiều."
Mỗi lần Sở Kiều Kiều nhìn thấy lông mày hiền lành của hai dì nhà bên cạnh, nhìn cô mỉm cười gọi cô là cô Kiều Kiều, trong lòng cô liền muốn nói tục, hai dì kia nhìn trên mặt thì có vẻ cung kính với cô, nhưng trong lòng khẳng định đã cho rằng cô là người tình của Đường Việt Sâm.
Sở Kiều Kiều đem bữa sáng đặt lên bàn, rửa mặt rồi ăn vài miếng, ngồi trên sô pha gần cửa sổ lắng nghe giai điệu của tiếng mưa rơi trên lá, nghe nhạc nhẹ, trên TV còn đang chiếu phim hoạt hình, thời gian này quả thật vô cùng thư thái.
Lúc này, Sở Kiều Kiều chỉ có thể không tim không phổi 'chán chường' như vậy, nếu không thì phải làm gì!
Sở Kiều Kiều chăm chú đọc cách nuôi dạy con cái, nghe nhạc êm dịu, còn nghe giọng nói đáng yêu trong phim hoạt hình, đột nhiên, chuông cửa vang lên, cô đứng dậy mặc áo khoác: "Đợi một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9121-vo-yeu-tai-thuong-52-gap-duoc-duong-viet-sam-roi.html.]
Gần đây Cẩm Phong cũng bị hạn chế, người gõ cửa chỉ có thể là nhà bên cạnh, nhưng khi Sở Kiều Kiều mở cửa ra thì liền chớp mắt bối rối!
"Dì? Dì không nhận ra bọn con nữa rồi sao?" Tiếng nói giòn giã của hai đứa nhóc nhà họ Cố vang lên, lúc này mới kéo hồn của Sở Kiều Kiều trở về.
"Noãn Noãn? Sao mọi người tới đây?" Sở Kiều Kiều thật sự không còn lời nào, chỉ có thể hỏi như vậy.
Cố Bắc Thần không vui nhíu mày: "Vẫn không nghe được em gọi Noãn Noãn một tiếng chị."
"..." Đã lúc nào rồi mà Cố Bắc Thần còn có thời gian đùa giỡn.
Bên cạnh có người đi ra, Sở Kiều Kiều không vui nhưng cô vẫn chịu đựng phiền chán nói: "Không có chuyện gì, là chị gái của tôi."
Dì quản gia bên cạnh đã sớm nhận được điện thoại dưới lầu, chỉ là tự đi ra nhìn xem mà thôi, dì gật đầu, cười khen ba đứa nhỏ dễ thương vài câu rồi vào nhà.
An Noãn Noãn trừng mắt nhìn Sở Kiều Kiều, vào cửa mới thả con gái trong lòng xuống, đánh giá Sở Kiều Kiều từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới yên tâm: "Chưa thấy qua người nào không tim không phổi như em."
Sở Kiều Kiều cúi đầu: "Em, xin lỗi! Ông, bà không sao chứ?"
"Có chuyện cũng không trông cậy vào em." Thái độ của An Noãn Noãn vô cùng xấu, đều là do bị Sở Kiều Kiều chọc tức.