Cô như thế này, nội tâm cần phải mạnh mỡ cỡ nào mới có thể chống đỡ được như vậy!
Mà nhìn thấy cô như vậy, càng khiến cho Cố Bắc Thần cảm thấy đau lòng, nhưng anh lại không thể nói quá nhiều, vì sợ nó phản tác dụng.
Sau khi tiễn mọi người đi, An Noãn Noãn nói với Cố Bắc Thần: "Anh và hai người họ về trước đi! Ở đây cũng không có chuyện gì đâu."
Mặc dù cô không làm anh khó xử, cũng không quát mắng anh, nhưng giọng điệu lạnh lùng và thái độ của cô khiến anh càng cảm thấy áy náy và không biết phải làm sao.
Đương nhiên Vương Tranh và Tiểu Vương không biết tình hình cụ thể, Cố Bắc Thần liếc nhìn hai người cách đó không xa, Vương Tranh và Tiểu Vương vội vàng chuồn ra khỏi cổng của An gia.
Cố Bắc Thần đứng trước mặt An Noãn Noãn, do chiều cao của anh, anh khẽ gật đầu: "Noãn Noãn, chúng ta ra ngoài nói chuyện có được không?"
Nói cho cùng, đứng trước quan tài của người c.h.ế.t nói chuyện là không thích hợp cho lắm, trong nhà vẫn có một vài người thân và chị Quyên đang bận rộn, An Noãn Noãn gật đầu rồi đi theo Cố Bắc Thần ra ngoài.
Giọng An Noãn Noãn đã hoàn toàn lạnh lùng, giọng nói của cô cực kỳ ẩn nhẫn: "Anh không cần phải nói bất cứ gì cả, nhanh chóng đưa người của anh rời khỏi thị trấn Cẩm Tú đi, em không còn sức lực và giọng nói để la hét với anh nữa, em càng không muốn người thân và hàng xóm biết được đó là mẹ anh.”
Cố Bắc Thần từ từ nhắm mắt lại: "Noãn Noãn.”
"ĐỪNG, GỌI, EM."
"Em đã như này làm sao anh có thể coi như không có gì mà đi về? Cảnh sát ở bên kia điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức, để anh tiễn bà ngoại đi xong đã, được không?" Cố Bắc Thần nói xong trong một câu, sau đó đặc biệt dùng ánh mắt cẩn thận nhìn cô, đến lúc này anh vô cùng lo lắng, vô cùng sợ hãi.
Anh đã tham gia quân đội nhiều năm, từ thời niên thiếu đến trường quân sự, anh lần lượt đến những nơi khó khăn khác nhau để thực hiện những nhiệm vụ gian khổ, đối mặt với vô số cảnh sinh tử và vật lộn với bao nhiêu kẻ liều mạng, nhưng anh chưa bao giờ thấy sợ hãi như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-912-nguyen-vi-co-ma-len-nui-dao-xuong-bien-lua.html.]
Vết thương đạn b.ắ.n trên người cô, những người và sự việc thiếu hụt trong kí ức của cô, anh đều không thể tìm hiểu rõ ràng, làm sao có thể như vậy?
Tại sao những lúc cô gặp phải nguy hiểm và khó khăn, anh đều không ở bên cạnh cô?
Cố Bắc Thần gần như tuyệt vọng, nhưng anh không dám nói thêm một lời nào, ngay lúc này anh chỉ muốn không đánh mất cô thêm một lần nào trong cuộc đời này nữa, muốn anh lên núi đao xuống biển lửa, anh tuyệt đối không dám nói nửa chữ không.
An Noãn Noãn mờ mịt nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm ở nông thôn sạch sẽ, cao xa, thậm chí cả những vì sao trên bầu trời cũng dày đặc, cô đã rất lâu rất lâu không ngắm nhìn những vì sao, nhưng giờ phút này khi cô nhìn những vì sao sáng ngời, đôi mắt ngoại trừ chua xót chính là thấy sưng tấy và đau đớn.
Đúng vậy, bây giờ mắt cô đã không thể lại khóc được nữa, nếu không cô sẽ không nhìn thấy được nữa, hiện tại vừa sưng vừa đau cô đều không dám dùng tay chạm vào.
Một lúc lâu sau, An Noãn Noãn thu hồi ánh mắt, âm thanh của cô trở nên cô tịch và xa cách mờ ảo như tiếng của tự nhiên, bất đắc dĩ nói: "Tốt hơn hết anh không nên ở lại đây, sau mọi chuyện em không muốn bọn họ biết anh và người phụ nữ kia có quan hệ.”
Người dân ở trấn Cẩm Tú rất đoàn kết, nhà ai gặp chuyện, dù là quan hệ giữa hàng xóm láng giềng không tốt, nhưng bị người ngoài ức h.i.ế.p thì tuyệt đối không được, bọn họ sẽ động thủ liền.
Mê Truyện Dịch
Mà An Noãn Noãn ngoài việc không muốn hàng xóm láng giềng chỉ trích Cố Bắc Thần, hoặc là có hành động thô bạo với anh, bản thân cô cũng không muốn để mọi người biết cô vậy mà lại kết hôn với một gia đình độc ác như vậy, điều quan trọng hơn nữa là cô không cách nào tưởng tượng lần sau sau khi nhìn thấy Từ Phượng Chi cô còn có thể bình tĩnh được không.
Cô nhất định sẽ xé xác bà ta, thậm chí sẽ đánh đập tàn nhẫn bà ta, bà ta g.i.ế.c người cùng cô sống nương tựa cả đời, thì cô làm sao có thể không hận được.
Cùng lúc đó, cảnh sát Hải Thành tìm thấy chiếc xe và người ngay lập tức c.h.ế.t lặng.
Làm sao bà ta có thể là Cố phu nhân, người đứng đầu một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành?