Đường Việt Sâm đứng ở khoảng trống duy nhất trong phòng và gọi một tiếng: "Tất cả lại đây."
Chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa, Đường Việt Sâm tự nhiên mở cửa như nhà của chính mình, một đám người nối đuôi nhau đi theo: “Đường Thiếu, ngài có gì muốn cứ phân phó ạ!” Một người phụ nữ ở độ tuổi 50 nhìn Đường Việt Sâm.
Đường Việt Sâm liếc nhìn Sở Kiều Kiều, nói với vài người: "Cô ấy là người phụ nữ mà các người phải chăm sóc, tên Sở Kiều Kiều."
Đường Việt Sâm nói xong, nhìn Sở Kiều Kiều hừ lạnh vốn đã nổi điên nhưng không thể làm gì, sau đó đưa mắt nhìn về phía vài người đó: "Các người tự giới thiệu đi, tên, tuổi, ở đây là phụ trách những gì, nói cho rõ ràng.”
Lo lắng Sở Kiều Kiều sẽ không muốn nghe, Đường Việt Sâm lần này mới giảm bớt cảm xúc, dường như nhìn Sở Kiều Kiều nở nụ cười cưng chiều: "Kiều Kiều, nghe kỹ lời giới thiệu của từng người, để tránh sau này tôi hỏi lại, không nhớ thì tôi sẽ trừng phạt họ."
Sở Kiều Kiều khẽ cau mày, tên khốn kiếp này thường hành hạ người như thế này sao?
Nhưng vì lợi ích của mọi người,Sở Kiều Kiều gật đầu: "Được."
Cảm thấy Sở Kiều Kiều rốt cuộc ngoan ngoãn, có người nào đó tâm tình rất tốt, nhìn những người đó nói: "Bắt đầu đi!"
Cũng may những người này hoàn thành nhiệm vụ không đến mười phút liền rời đi, Sở Kiều Kiều rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi, nhàn nhạt nhìn Đường Việt Sâm: "Đủ chưa?"
Đường Việt Sâm nhìn đồng hồ đeo tay: "Cô xác định mình sẽ không làm việc gì tự tìm đường c.h.ế.t chứ?"
Sở Kiều Kiều bĩu môi: "Đường Việt Sâm, anh thật sự là đủ rồi đấy, tôi có thể làm cái con thiêu thân gì đó sao, chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, tôi tuyệt đối an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9091-vo-yeu-tai-thuong-49-bo-cai-keo-xuong.html.]
Khuôn mặt Đường Việt Sâm lập tức nổi đầy những đường đen: “Không nhất thiết phải như vậy.” Nói xong, anh nhìn về phía ban công cửa sổ cô ấy hẳn là sẽ không nhảy khỏi tầng mười tám xuống dưới, đương nhiên cô không thể thoát khỏi cửa. Không được phá thai hay gì đó. Đúng vậy, anh được biết từ bác sĩ sản khoa của cô rằng Sở Kiều Kiều rất thích trẻ con, vì vậy nó sẽ ổn thôi, đúng không?
Đường Việt Sâm nghĩ vậy liền tiến về phía Sở Kiều Kiều một bước, căn phòng không lớn, không gian cũng hẹp chỉ vài bước Đường Việt Sâm đã đến gần Sở Kiều Kiều.
Lần này phản ứng của Sở Kiều Kiều thật sự quá lớn, cô đột ngột lùi về phía sau suýt nữa ngã xuống, động tác của Đường Việt Sâm nhanh đến mức khiến cô choáng váng, duỗi tay ôm cô vào lòng, không vừa lòng: "Lúc nãy còn nói là không sao, giờ thì ngã ở nhà mình. Tôi nhất quyết không rời đi. Tôi phải trông chừng cô mọi lúc mọi nơi mới yên tâm được."
Sở Kiều Kiều làm sao có thể không hiểu Đường Việt Sâm đang đùa giỡn? Rõ ràng là anh đã khiến cô suýt ngã xuống, OK!
Sở Kiều Kiều đưa tay lên, hung hăng vỗ vào tay Đường Việt Sâm, dù tay của Sở Kiều Kiều rất đau, nhưng cô vẫn đỏ mặt phẫn nộ nói: "Cút ra ngoài."
Đường Việt Sâm sững sờ, sau đó mới nói: "Cô lại bị thần kinh cái gì? Sở Kiều Kiều cô đừng có được sủng mà kiêu, bổn thiếu gia tôi nếu không xem đến đứa nhỏ trong bụng cô đã g.i.ế.c cô môt trăm lần rồi. Cô còn có sức để đánh đập và mắng chửi người?"
Sở Kiều Kiều hít sâu một hơi: "Buông ra. Anh đã nói sắp xếp người theo trông chừng tôi xong, anh sẽ rời đi."
Mê Truyện Dịch
“Nhưng tôi không yên tâm về cô.” Đường Việt Sâm không có ý định rời đi chút nào.
Sở Kiều Kiều sao có thể để cho anh mãn nguyện, cho dù là anh ngủ trên nền nhà cũng như cho anh tiến dần thêm từng bước, thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, cho nên Sở Kiều Kiều cô mới không ngu ngốc như vậy.
“Anh rốt cuộc có cút ra ngoài không?” Sở Kiều Kiều tức giận nhìn ai đó.