Đường Việt Sâm cũng không dám lỗ mãng, vừa nói lắp bắp giải thích vừa quan sát sắc mặt của Sở Kiều Kiều, lo lắng tâm trạng không tốt của cô có thể ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Đường Việt Sâm nhận thấy Sở Kiều Kiều dường như không có biểu hiện bi ai hay đặc biệt tức giận. Cô ấy chỉ dựa vào tấm cửa, bảo vệ vùng bụng dưới của mình, nhíu mày nhìn ngón chân, cảm xúc trên khuôn mặt của cô, anh thực sự không thể nhìn thấy nó!
Thấy Sở Kiều Kiều không lên tiếng, Đường Việt Sâm nói tiếp: “Cũng là vì lo lắng làm cô sợ! Cho nên, cho nên tôi liền chậm chạm chưa đến đây. Hôm nay may mắn gặp phải nên đi theo tới đây."
Sở Kiều Kiều kịch liệt run rẩy lông mi dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Việt Sâm, đôi mắt hơi đỏ nhưng trong mắt không chứa chất lỏng, lạnh giọng nói: "Cảm ơn Đường Tổng, nếu anh biết tất cả mọi thứ rồi, vậy thì chúng ta mở lòng ra và nói rõ ràng đi! Đứa trẻ không phải là của anh."
Đường Việt Sâm không vội, cũng không tức giận: "Còn chưa sinh con ra, đừng vội đưa ra kết quả, tôi cảm thấy chính là của tôi."
Không đợi Sở Kiều Kiều phản bác, Đường Việt Sâm tiếp tục: "Tôi đã đọc báo cáo kiểm tra của cô rồi, hơn nữa cô cũng đừng dùng gian phu tối hôm đó để lừa tôi. Tôi đã biết rằng cô chỉ đang diễn cho tôi xem, hơn nữa người đó là đội trưởng đội bảo vệ của lão thái thái nhà tôi, xem như là huynh đệ của tôi."
Đường Việt Sâm nói xong, nhìn Sở Kiều Kiều đang kinh ngạc nhướng mày: "Cho nên, tôi rất chắc chắn đứa nhỏ là của tôi. Đừng làm bất cứ việc gì như con thiêu thân, tôi nói cho cô biết, ngoan ngoãn dưỡng thai, tôi sẽ chiều chuộng và chăm sóc cô."
Sở Kiều Kiều nuốt mấy ngụm nước bọt, che bụng trừng mắt nói: "Cảm ơn,tôi và con của tôi không cần. Con của anh thì sao? Bọn chúng ở trong bụng tôi, cho nên tôi là người có tiếng nói."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9062-vo-yeu-tai-thuong-46-dua-tre-khong-con-nua-cang-tot.html.]
Sở Kiều Kiều có chút kích động nên cao giọng mấy lần cũng không nói ra lời, tức giận đỏ mặt tía tai, n.g.ự.c phập phồng lên xuống không ngừng.
Đường Việt Sâm bỏ qua bộ dáng của Sở Kiều Kiều, anh tiếp tục duy trì động tác lười biếng và tư thế ban đầu, nhìn cô: “Các chuyên gia đã nói, phụ nữ mang thai không nên tức giận, phải có tâm trạng tốt để thai nhi có thể lớn lên khỏe mạnh, đương nhiên không thể bị mệt mỏi, hơn nữa lại là sinh đôi, tại sao lại phải đi làm? Đường Việt Sâm tôi không thể nuôi nổi các người sao? Nhất định phải làm phiền Cảm Phong đại thiếu gia người ta sao. Đây không phải là làm trò cười cho người khác đó sao?"
Sở Kiều Kiều xem như đã nghe thấy, Đường Việt Sâm không ngừng nhắc đến Cẩm Phong, không phải chỉ vì không vừa mắt sao? Dựa vào cái gì?
Sở Kiều Kiều nâng cằm nhìn Đường Việt Sâm: “Tôi đi làm hoàn toàn không vướng mắt Đường Việt Sâm anh. Giữa anh và tôi, là do anh cưỡng bức tôi mới xảy ra hậu quả khiến tôi có thai. Tôi không phải là vợ của Đường Việt Sâm anh cũng không phải người yêu của anh, cho nên tôi làm gì cũng không ngại chướng mắt anh như vừa nói, anh càng không cần giở giọng điệu âm dương quái khí đó một câu một câu nói Cẩm Phong. Giao tình của tôi và anh ấy anh không thể hiểu được. Về phần đứa trẻ. ... anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc nó và sinh ra chúng..."
"Haha ~"
Đường Việt Sâm thực sự đã cười tự phụ hai tiếng, liếc mắt nhìn Sở Kiều Kiều rồi gật đầu: "Tốt lắm, câu nói này làm khiến tôi nghĩ về một việc, nói hay lắm, vậy hãy nói xem, cô muốn trở thành bà Đường Thái Thái hay là những ý tứ cô vừa nói? A, người yêu đúng không! Cô tự chọn lấy một cái, dù chọn cái nào, tôi cũng gật đầu không chút do dự."
Sở Kiều Kiều bị Đường Việt Sâm hết sức lông bông như vậy tức giận cắn răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Việt Sâm, hung hăng nói: "Tôi không chọn cái nào hết, anh có thể đi được rồi."
Nhìn sắc mặt của Đường Việt Sâm trầm xuống,Sở Kiều Kiều lúc này cũng không sợ anh ta, cô cười một cách kỳ lạ: "Dù sao anh cũng có đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống với tôi, dù sao đứa nhỏ này đối với tôi mà nói có thể có cũng có thể không, không có cũng rất tốt ... ô ...…"