Căn nhà không to, Đường Việt Sâm quét mắt một cái đã thăm quan xong nhà Sở Kiều Kiều, nhỏ nhưng đầy đủ, ngăn nắp!
Một hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi Đường Việt Sâm, rất thơm, trong mùi của cô có bí mật đem theo mùi gì khác không?
Đột nhiên, Đường Việt Sâm cau mày, quay người nhìn Sở Kiều Kiều đang chằm chằm cảnh giác sau lưng: “Cô còn dùng nước hoa? Không biết mang thai không được đụng vào mấy món đồ đó sao?”
Sở Kiều Kiều hoàn toàn c.h.ế.t lặng, đúng là cô đang mang thai! Nhưng cô không có dùng nước hoa mà! Càng huống hồ, khẩu khí điềm tĩnh của Đường Việt Sâm này là có ý gì?
Lẽ nào anh ta không những biết cô mang thai mà còn biết cái thai này là con của anh ta?
Sở Kiều Kiều nhướng mày nhìn chằm chằm Đường Việt Sâm: “Anh, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Chúng ta không hề thân nhau, Đường tổng.”
Sở Kiều Kiều cũng đang rối bời nhưng cô vẫn muốn tiếp tục đấu tranh và đối phó với anh ta, để anh tin rằng cô không phải An Kỳ.
Nhưng ngay lập tức, Đường Việt Sâm đường như rất buồn bực, thở dài bất lực: “Sở Kiều Kiều ~”
Sở Kiều Kiều lại bị doạ nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Anh, anh còn không đi sẽ báo cảnh sát.”
Đường Việt Sâm nhướng mày: “Còn không nhìn xem điện thoại ở đâu còn dám báo cảnh sát, lấy gì báo cảnh sát? Định dùng điện thoại tôi báo tôi đến thăm con mình sao?”
Sở Kiều Kiều cau mày, lời này của anh là có ý gì?
Khi Sở Kiều Kiều lục tung tất cả túi xách vẫn không thấy điện thoại đâu liền nhìn Đường Việt Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9052-vo-yeu-tai-thuong-45-rot-cuoc-anh-muon-lam-gi.html.]
Mê Truyện Dịch
Đường Việt Sâm lấy ra một chiếc điện thoại lắc lắc: “Ở đây chăng?”
“Anh lại trộm điện thoại của tôi…….” Sở Kiều Kiều vừa bực vừa tức vừa ngạc nhiên nói.
Đường Việt Sâm nhăn mày: “Dùng từ hợp lí chút, tốt xấu gì cô cũng là người xuất thân chính quy, bổn thiếu gia vừa có ý tốt cô đây liền phá vỡ trò chơi sao? Còn trộm? Cô bận rộn yêu đương vụng trộm với Cẩm Phong, điện thoại rơi lúc nào cũng không biết, tôi nhìn thấy liền tiện tay mang đến cho cô.”
Sở Kiều Kiều cau mày, cô với Cẩm Phong yêu đương vụng trộm? Có sao? Thật là một tên khốn nạn xấu xa, cũng chỉ có tên khốn nạn như Đường Việt Sâm mới nói ra được lời đổi trắng thay đen.
Sở Kiều Kiều giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi?”
Đường Việt Sâm bình tĩnh nhìn cô: “Tự qua đây lấy, có bản lĩnh thì cầm đi, không có bản lĩnh cũng đừng trách tôi.”
Đường Việt Sâm nói xong liền nhét điện thoại vào túi quần, khiêu khích ngồi trên chiếc ghê sôfa nhỏ của Sở Kiều Kiều, hai chân gác lên nhau, ngón tay mảnh dài gõ trên mặt kính: “Đối vơi chuyện lần trước ở biệt thự số 6, tôi muốn xin lỗi cô, nhưng mà, có chuyện tôi không thể tha thứ cho cô.”
Sở Kiều Kiều có chút mệt, cô đi thẳng đến bên cạnh giường ngả lưng dựa vào, đấu tranh trên giường mệt mỏi nói: “Tôi nghe không hiểu Đường tổng đang nói gì? Gì mà biệt thự số 6, tôi không biết chuyện anh nói là gì? Đường Việt Sâm, có phải là anh mất trí nhớ rồi, nhận nhầm người rồi không?”
Đường Việt Sâm đứng dậy bước đến, cầm lấy tay trái Sở Kiều Kiều, lấy vòng tay xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo nhìn mà đau lòng đó: “Còn đau không?”
Toàn thân Sở Kiều Kiều hoá cứng đờ, rốt cuộc sao anh biết được những chuyện này?
Nhưng nghĩ lại, cô đây không phải vẽ thêm chuyện rồi sao? Đường Việt Sâm đã muốn biết chuyện gì thì làm gì có vụ anh không thể biết được.
Sở Kiều Kiều lo lắng muốn chết, người đàn ông này là ác ma, cô đã được lĩnh hội qua cho nên lúc này tốt nhất là không nên chọc giận anh ấy, bảo bối trong bụng là niềm hi vọng của cô, không thể có có chút sơ suất nào.
Đột nhiên, Sở Kiều Kiều cảm thấy khuôn mặt Đường Việt Sâm đang áp xuống mặt mình, từ lúc nào mà tay anh đã đặt trên bụng cô rồi?