Đợi đến khi người đang say sưa ăn uống Sở Kiều Kiều ngẩng đầu lên, Lệ Thiếu Thần đã rời đi rồi, mà Hi Mạn đuổi theo Lệ Thiếu Thần như thể có ma đằng sau lưng cô ta, Sở Kiều khẽ cau mày lại, người phụ nữ này cũng rất liều, mấy năm nay ôm lấy đùi Lệ Thiếu Thần mà leo lên, rốt cuộc thì vẫn không đủ kiên cường!
Xem ra phụ nữ vẫn nên dựa vào chính bản thân mình, năng lực và sức mạnh của bản thân sẽ giúp chính mình không bao giờ cần dựa vào người khác!
Sở Kiều Kiều vui mừng vì nhiều năm như vậy bản thân đều không phá vỡ giới hạn của mình, nhưng cô vẫn rơi vào trong tay Đường Việt Sâm, nhưng tất cả những điều này đều nhờ ơn Tiếu Tường Vi.
Khi tiệc rượu kết thúc, Tô Uyển qua chào họi mấy người Sở Kiều Kiều một tiếng, liền giao phó Sở Kiều Kiều cho Cẩm Phong: “Vậy Kiều Kiều nhờ Cẩm tổng, tôi bên này còn có chuyện phải đi trước, Cẩm tổng nhất định phải đưa cô ấy về an toàn đó.”
Cẩm Phong nhìn thì giống như không có chuyện gì, nhưng vẫn ngồi thẳng thắn với vẻ mặt điềm tĩnh: “Được rồi, cô giải quyết công việc đi, sau này chăm sóc Kiều Kiều nhiều hơn là được.”
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều và Cẩm Phong ra đến cửa chính của sảnh khách sạn, trợ lý của Cẩm Phong đã đưa xe dừng trước bậc thềm đợi rồi, mà bên cạnh xe của họ lại là xe của Đường Việt Sâm, nhưng tại sao cô không nhìn thấy bóng dáng Quan Nhất Hàm đâu.
Đường Việt Sâm nhìn Cẩm Phong: “Không sao chứ?”
Cẩm Phong tông giọng hơi lạnh, hoàn toàn khác với trong hội trường khách sạn: “Tôi có thể có chuyện gì được.”
Nhìn xe của Cẩm Phong và Sở Kiều Kiều rời đi, Đường Việt Sâm hơi nheo mắt lại bước lên xe, dặn dò tài xế đến chỗ Lệ Thiếu Thần một vòng.
Trên xe, Sở Kiều Kiều phát hiện Cẩm Phong có gì đó sai sai, nhưng anh ấy vẫn cứ chịu đựng cảm giác nôn nao khó chịu, môi mím chặt lại, nhìn ra bàn tay đang nắm thành nắm đ.ấ.m của anh nổi gân xanh, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Khi xe dừng lại dưới lầu căn hộ Ninh Mông, Cẩm Phong vẫn không tỉnh lại, Sở Kiều Kiều nhìn anh mà không biết nên làm thế nào.
Sau khi trợ lý xuống xe mở cửa cho Sở Kiều Kiều nói: “Cẩm tổng có lẽ uống say rồi, để tôi tiễn cô lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9051-vo-yeu-tai-thuong-45-rot-cuoc-anh-muon-lam-gi.html.]
“Say rồi?” Sở Kiều Kiều cảm thấy rất kì lạ, say rồi mà sao giống như đang ngủ thế.
Trợ lí gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay Cẩm tổng thường xuyên uống say, anh ấy say đều như vậy.”
Lúc này, thời gian vẫn chưa đến mười rưỡi, Sở Kiều Kiều nói không cần tiễn cô tự mình đi thang máy lên là được rồi, kêu trợ lý mau chóng đưa Cẩm Phong về đi, làm cho anh ấy bát canh giải rượu.
Trợ lý kiên quyết đưa Sở Kiểu Kiều đến cửa, nhìn thấy cô vô nhà mới dám rời đi, bằng không mai Cẩm tổng tỉnh lại anh ta không có cách nào giải thích.
Sở Kiều Kiều chỉ đành bất lực: “Vậy được rồi!”
Trợ lý Lâm Mặc của Cẩm Phong nhìn thấy Sở Kiều Kiều an toàn đi vào nhà, anh ta mới xoay người bước vô thang máy rời đi.
Ngay sau khi Lâm Mặc bước vô thang máy thì ở góc cầu thang có một người bước ra, không phải Đường Việt Sâm thì còn ai vào đây.
Đường Việt Sâm đi đến trước cửa nhà Sở Kiều Kiều, ấn chuông hai lần.
Sở Kiều Kiều mới đặt đồ trong tay xuống, đang thay giày, liền nói: “Là trợ lý Lâm sao?”
“Ừ.” Bên ngoái đáp.
Sở Kiều Kiều thay giày xong liền ra mở cửa nhà, ngay lập tức theo bản năng đóng cửa lại, nhưng cửa đã bị Đường Việt Sâm giữ lại, nhìn cô, giọng nói không cao, khoé mắt liếc sang cửa chống trộm bên cạnh: “Nghe nói cô đang mang thai nên tôi đến thăm, không nên làm kinh động đến hàng xóm của cô, như vậy đối với cô và đứa bé đều không có lợi.”
Sở Kiều Kiều bị một câu bình thường như vậy của Đường Việt Sâm hù doạ tự nhiên đưa tay lên sờ bụng dưới, nhân lúc sơ hở Đường Việt Sâm đã bước vào cửa, khoá cửa thay cô, một tay giữ lấy bờ vai run rẩy của cô: “Bình tĩnh một chút, diễn xuất còn không bằng tôi.”