Mà Đường Việt Sâm từ đầu đến cuối vẫn tuân theo hình tượng cao lãnh của anh, nhưng anh vẫn luôn rất khó chịu, lông mày nhíu chặt lại, liếc thấy Cẩm Phong trắng trợn nhìn chằm chằm Sở Kiều Kiều như vậy, ánh nhìn đó khiến người nào kia đủ loại khó chịu.
Đột nhiên, Trình Sa Sa nhìn chằm chằm vào vòng tay trên tay trái Sở Kiều Kiều: “A? Vòng tay này của cô thật đặc biệt, mua ở đâu vậy?”
Sở Kiều Kiều nhanh chóng thu tay lại: “Một người bạn đem về từ cổ trấn, cô ấy mua cho tôi trong cửa hàng DIY! Đương nhiên là đặc biệt rồi.”
Đột nhiên, một giọng nữ mỏng manh truyền đến: “Việt Sâm, các anh đều ở đây sao?” Dứt lời, cô ta tràn đầy thù địch mạnh mẽ và cẩn thận nhìn Sở Kiều Kiều, người phụ nữ này quả nhiên là đào kép, vừa nãy còn nói với cô ta rằng vòng tay kia là một người bạn khi quay phim ở nước ngoài đem về cho cô ta, giờ đây lại biến thành du lịch ở cổ trấn đem về, diễn kịch cũng thường thôi.
Sau khi Quan Nhất Hàm khinh thường Sở Kiều Kiều từ tận đáy lòng xong liền ngồi xuống bên cạnh Đường Việt Sâm, Đường Việt Sâm trầm giọng nói nhỏ: “Uống ít thôi, lát nữa Thiếu Thần còn mời mọi người đến một nơi, có lẽ phải uống nữa đấy.”
Đường Việt Sâm rót rượu cho tất cả mọi người, duy chỉ Sở Kiều Kiều là không rót, anh cầm ly rượu của mình lên trước: “Hiếm khi được ngồi cùng những người giàu có nhất Hải Thành, tôi kính mọi người một ly.”
Hi Mạn đang khoác cánh tay của Lệ Thiếu Thần, hai bước cũng cầm ly rượu bước đến.
Hi Mạn chột dạ, cho nên từ đầu đến cuối không dám qua bên này, lần này thấy Lệ Thiếu Thần qua mới chạy theo đi qua cùng anh ta.
“Nào nào, tôi cũng theo lão đại của chúng tôi.” Ly rượu của Lệ Thiếu Thần cũng tiến vào.
Sở Kiều Kiều cầm ly trước trái cây trước mặt uống một ngụm, rồi đặt xuống, cô không muốn tham gia vào bất cứ chủ đề gì của bọn họ, liền cầm đôi đũa chuẩn bị gắp thức ăn, một là vì để giảm bớt sự bối rối, một là vì cô thật sự đói rồi!
Ngay lúc này, Sở Kiều Kiều bởi vì tinh thần đủ loại suy nghĩ phức tạp cho nên quên mất trong bụng còn có hai sinh mệnh nhỏ, bản thân đói như vậy, khẳng định hai đứa bé chắc đói lắm rồi, Sở Kiều Kiều cầm lấy đôi đũa ăn một bữa ngon lành.
Cách ăn của nữ thần doạ mọi người, tất cả đều nhìn Sở Kiều Kiều giống như người ngoài hành tinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-9042-vo-yeu-tai-thuong-44-lo-rang-co-non-hai-dua-be-ra-ngoai.html.]
Mỗi món ăn Sở Kiều Kiều đều nếm thử một miếng, cảm thấy không món nào hợp khẩu vị, liền nhìn thấy một đĩa màu xanh và màu hồng, hỏi Trình Sa Sa: “Đĩa này là gì vậy?”
Trình Sa Sa đem đĩa củ cải kia lắc lắc trước mặt Trình Sa Sa “Củ cải muối đó, ngon lắm, có muốn nếm thử không?”
Sở Kiều Kiều cảm khái: “Tại sao củ cái muối lại có màu xanh với hồng vậy? Có phải là dùng chất nhuộm màu không thế?” Nếu như là nhuộm màu thì cô còn lâu mới nếm thử.
“Không có, nữ thần của tôi ơi, cái này vốn dĩ là củ cải xanh và củ cải đỏ đấy! Hàng tự nhiên hết ~” Trình Sa Sa giải thích nói.
Sở Kiều Kiều không quan tâm những ánh nhìn kì lạ kia, cầm đôi đũa gắp lên một khối, ăn một cách cẩn thận, khi biểu hiện của Sở Kiều Kiều thay đổi, ánh mắt của Cẩm Phong từ đầu đến cuối đều không rời khỏi khuôn mặt cô: “Sao rồi? Ăn không quen thì thôi đừng ăn nữa.”
“Ngon lắm!” Sở Kiều Kiều nói.
Cẩm Phong giơ tay ra lấy đĩa từ trong tay Trình Sa Sa đem qua: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”
Mê Truyện Dịch
Thời gian trước Sở Kiều Kiều nghén nặng, Cẩm Phong lo lắng muốn c.h.ế.t vì cô ăn gì cũng không vừa miệng, ăn gì nôn đó, Cẩm Phong thật sự lo lắng cô có thể nôn hai đứa bé trong bụng ra mất.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian gần đây Sở Kiều Kiều nói đồ ăn ngon!
Cứ vậy một đĩa củ cái muối chua cay lớn được một mình Sở Kiều Kiều ăn hết.
Sau khi Sở Kiều Kiều ăn xong, mấy người kia vẫn đang uống rượu nói chuyện, thật chí nói chuyện gì, một câu cô cũng không nghe, tâm trí cô hoàn toàn tập trung lên món củ cải muốn chua cay rồi!
Cùng lúc đó, Cẩm Phong đã bị mấy người Đường Việt Sâm và Lệ Thiếu Thần chuốc đến đầu quay vòng vòng, nhưng Cẩm Phong là người có tửu lượng rất tốt, cho nên dù có say đến đâu anh cũng có thể giữ vững được sự điềm tĩnh đến cùng.