Lục Dịch Thành và Đường Việt Sâm cũng mời một chuyên gia chuẩn đoán bệnh ở bệnh viện khác tới, nói là khoảng bốn mưới tám tiếng đồng hồ sau thì có lẽ sẽ tỉnh, nhưng đã qua bốn mưới tám tiếng đồng hồ mà Sở Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh lại.
Đường Việt Sâm bắt đầu kiếm chuyện khắp nơi, tức giận mắng một loạt bác sĩ trước mắt: "Các người nghe cho kỹ đây, nếu cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, thì nguyên đám các người mau cút đi ngay cho tôi."
Nhưng Lục Dịch Thành thì không sợ anh, dù sao thì trong lòng anh ta đã biết Đường Việt Sâm đã làm thế nào mà bức ép cô gái này đến mức tự sát, chắc hẳn là Đường Việt Sâm cũng không dám làm gì anh ta.
Sau khi những người khác đều nơm nớp lo sợ rời đi, thì Lục Dịch Thành mở mí mắt của Sở Kiều Kiều ra, bắt mạch của cô nói: "Thật ra là cô ấy đã tỉnh rồi, chẳng qua là do dục vọng mong muốn tồn tại không đủ mãnh liệt mà thôi."
Mê Truyện Dịch
Bình thường dù cho có là người thông minh và khôn khéo đến mức nào, thì chỉ cần nóng nảy, lo lắng là chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc liền trở về âm, cũng giống như Đường Việt Sâm lúc này, anh hoàn toàn nghe không hiểu Lục Dịch Thành nói gì, trừng mắt với anh ta rồi tức giận nói: "Có ý gì? Cậu có thể đừng âm dương quái gở như phụ nữ mà nói tiếng người đi có được không? Ít nhất cũng phải nói cho tôi đủ nghe hiểu đi."
Lục Dịch Thành ghét bỏ liếc nhìn Đường Việt Sâm: "Dịch ra chính là, cô ấy đã tuyệt vọng với cuộc sống, với nhân sinh này rồi, nghe hiểu chưa?"
Đường Việt Sâm bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu nói xem, làm thế nào mới có thể khiến cho cô ấy không tuyệt vọng với cuộc sống và nhân sinh?"
Lục Dịch Thành cười lạnh: "Thật sự muốn biết?"
Đường Việt Sâm nhíu mày: "Nói mau."
Lục Dịch Thành gật đầu: "Cậu cách xa cô ấy một chút, chừa cho cô ấy một con đường sống, vậy là liền tốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8931-vo-yeu-tai-thuong-33-thi-hanh-gia-phap.html.]
Đường Việt Sâm phẫn nộ trừng mắt: "Cậu nói vậy khác nào không nói, vậy thì cô ấy phải tỉnh lại đã!"
Lục Dịch Thành hừ lạnh nói: "Hy vọng cậu nói lời giữ lấy lời, tôi sẽ nghĩ hết mọi cách làm cho cô ấy mở mắt ra nhìn thế giới này, làm cho cô ấy mở miệng nói chuyện, nhưng còn cậu, đơn giản là đừng xuất hiện trước mặt cô ấy."
Đường Việt Sâm khinh thường nhìn Lục Dịch Thành, cười âm trầm nói: "Đi đến văn phòng của cậu nói chuyện!"
Lục Dịch Thành không thuận theo cũng không buông tha nói: "Cậu ở trước mặt An Kỳ nói đi, cậu có thể làm được không?"
Đường Việt Sâm khinh thường nhìn Lục Dịch Thành, cười tà nói năng càn rỡ: "Làm sao? Lục Dịch Thành, không phải là cậu xem trọng cô ấy rồi đó chứ? Tôi cho cậu biết, cô ấy nhiều nhất chỉ có một cái mạng tiện, tôi hiếm lạ gì người như cô ấy? Bây giờ chẳng qua là không muốn cô ấy chết, sẽ là điềm xấu đối với biệt thự số sáu của tôi, cho nên bây giờ cô ấy c.h.ế.t thì khẳng định sẽ phiền đến rất nhiều người, bổn thiếu gia chỉ là vì không muốn mang tội g.i.ế.c người mà thôi, Lục Dịch Thành, cậu cũng quá để mắt đến người phụ nữ ti tiện này rồi, bây giờ tôi giao người cho cậu, tiền không là vấn đề, cậu xem rồi cứu người tỉnh lại liền xong việc, nếu như tôi lại đến liếc cô ấy một cái thì không phải là Đường Việt Sâm nữa."
Đường Việt Sâm ngoan độc nói xong, quay người đá bay cái ghế đi thật xa, ghế đập vào cửa phòng kêu vang trời.
Ván cửa đóng sầm lại va vào khung cửa, sau đó lại nặng nề dội lại, hai tiếng va chạm mạnh khiến Sở Kiều Kiều đang nằm trên giường bệnh liền phản ứng theo bản năng mà đột nhiên mở to mắt ra.
Sắc mặt người phụ nữ không có một chút huyết sắc, yếu ớt nói: "Làm - sao - vậy?"
Tuy giọng nói của Sở Kiều Kiều chỉ nhỏ đến mức chỉ cô mới có thể nghe thấy, nhưng vẫn khiến cho Lục Dịch Thành quay đầu nhìn ra cửa nghe được, anh ta mạnh mẽ xoay đầu lại nhìn người trên giường bệnh: "Cô An, cô tỉnh rồi?"
Sau khi Đường Việt Sâm đang nổi giận đùng đùng đi ra cửa nghe thấy Lục Dịch Thành nói như vậy thì liền cứng rắn thu bước chân, đứng ở cửa ra vào, chậm rãi quay đầu lại, nhìn giường bệnh bên trong.