Trong phòng là bà dì của cô, bà là em gái của bà ngoại cô và con gái của bà, bên cạnh là chị Quyên, chị ấy đang lau người cho bà ngoại cô, còn bà ngoại cô đang nằm trên giường, đã được mặc áo liệm…
Lúc chị Quyên nhìn thấy An Noãn Noãn vội bỏ chiếc khăn đang cầm trong tay xuống, chạy tới ôm lấy cô: “Noãn Noãn, em đừng buồn, đều tại chị không tốt, chị không chăm sóc bà ngoại tốt…”
An Noãn Noãn căn bản là khóc không ra tiếng được. Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô sững sờ mặc cho chị Quyên ôm mình, nước mắt rơi như mưa xuống vai chị, cô muốn nói gì nhưng mãi không thốt ra được.
Mấy người họ hàng trong nhà đều biết bệnh cũ của cô, thấy cô như vậy thì sợ tới mức ngừng luôn cả khóc, vội vàng quay sang an ủi cô.
“Noãn Noãn à, sao cháu lại về một mình? Bà ngoại cháu nói cháu lấy chồng rồi mà? Chồng cháu đâu…” Bà dì vừa vỗ về an ủi vừa hỏi An Noãn Noãn.
Bà cụ cũng lớn tuổi rồi, khóc đến mức hai mắt vừa sưng vừa đỏ, giờ thấy An Noãn Noãn như vậy thì sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Chị Quyên thấy An Noãn Noãn như thế cũng sợ c.h.ế.t khiếp, run rẩy nói: “Noãn Noãn, em, em sao thế? Em đừng bị sao nhé. Noãn Noãn à, nếu em mà xảy ra chuyện gì thì sao chị dám ăn nói với bà ngoại em đây? Noãn Noãn à…”
Mê Truyện Dịch
Sau khi thấy mọi người đều khẩn trương vì mình, cuối cùng An Noãn Noãn mới có phản ứng bình thường hơn một chút. Cô đẩy chị Quyên và bà dì ra, tránh khỏi mọi người, bước tới chỗ bà ngoại của mình.
An Noãn Noãn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mép giường bà, giơ tay chạm nhẹ lên khuôn mặt đầy nếp nhăn tang thương của bà, chầm chậm vuốt ve từng sợi tóc bạc trên đầu bà. Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không nói một lời, cũng không khóc thành tiếng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống như mưa.
Chị Quyên thấy vậy vội vàng đi nấu ít nước kim châm với mật ong cho An Noãn Noãn. Uống xong, cô mới miễn cưỡng nói được đôi lời, cảm xúc cũng chậm rãi bình ổn lại.
Chị Quyên kể lại, ngày hôm qua có một người phụ nữ tới đây. Trông bà ta rất sang trọng, bà ta đeo kính râm, đi siêu xe, nói chuyện với bà cụ một lúc lâu mới rời khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-893-ba-ngoai-qua-doi.html.]
Sau khi người phụ nữ đó rời khỏi, bà cụ vẫn luôn không nói chuyện, cứ thu thu dọn dọn thứ gì đó đến tối.
Chị Quyên nhớ lại rồi kể, trông bà cụ cứ như muốn đi xa vậy nên chuẩn bị rất lâu. Bà không cho chị ấy giúp, đuổi chị và chồng chị ấy ra bảo hai người đi chăm con đi, sau đó bà đi ngủ. Bà cứ khăng khăng nói là mình không sao cả.
An Noãn Noãn chớp chớp mắt, giọng khàn khàn: “Người phụ nữ đó trông như thế nào? Sao chị lại để cho bà em ở một mình với một người lạ mặt chứ?”
Chị Quyên vội vàng giải thích: “Noãn Noãn, em đừng kích động. Bà cụ không cho bọn chị quấy rầy hai người họ. Huống hồ người phụ nữ kia cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, chỉ tên nói họ là tới đây để gặp bà em. Sao chị dám ngăn cản chứ? Noãn Noãn, chị xin lỗi em, đều tại chị hết…”
Chị Quyên lại bắt đầu nức nở.
An Noãn Noãn nhắm mắt lại: “Chị nói đi, người phụ nữ đó trông như thế nào?
Chị Quyên nhớ lại rồi nói: “Tầm bốn năm chục tuổi gì đó, trông rất cao, rất có khí chất, nhưng bà ta đeo kính râm rất lớn nên chị không nhìn rõ được mặt.”
Bỗng nhiên chị Quyên nhớ ra được điều gì đó: “À, đúng rồi, đến khi người phụ nữ đó đi về, chị tiễn bà ta ra cổng, lúc lên xe bà ta còn cười với chị một cái rồi bảo… chị phải chăm sóc cho bà cụ thật tốt, đừng để bọn em phải nhọc lòng…”
An Noãn Noãn đứng bật dậy: “Chị xác định là bà ta nói như vậy?”
Chị Quyên suy nghĩ một hồi lâu: “Đúng vậy, bà ta đã nói như vậy.”
An Noãn Noãn run rẩy hỏi chị Quyên: “Nếu… người phụ nữ kia đứng ở trước mặt chị, chị có nhận ra được bà ta không?”