An Noãn Noãn vỗ đánh bốp một cái lên cặp móng vuốt đang chơi xấu kia: “Anh mau cút đi, muộn bây giờ. Đi muộn người ta lại bảo em là hồ ly tinh quyến rũ anh.”
Cố Bắc Thần cười lớn, vỗ vỗ lưng cô, nhướn mày: “Chẳng lẽ không đúng à?”
“Anh… anh đi mau đi.” Cô nàng nào đó phải hiến mấy nụ hôn mới tống cổ được kẻ xấu xa kia đi.
Hôm nay, An Noãn Noãn cũng như mấy hôm trước, cô ăn cơm với ông cụ và bà cụ Cố xong thì ngồi nói chuyện một lúc, sau đó, cô lên phòng làm việc của mình, cô muốn hoàn thành nốt bức tranh thêu “Ánh Trăng Bên Hồ Sen”.
Ăn trưa xong, cô nằm trên giường, xem ảnh của Thang Mễ và Văn Tinh Tinh ở trại nuôi ngựa trong nhóm bạn bè. Xem một lúc thì cô thiếp đi rồi rơi vào giấc mơ từng xuất hiện trước đó.
Trên thảo nguyên mênh mông, một mình cô bước đi, đi mãi, đi mãi không có điểm cuối. Trên trời, sấm chớp đùng đoàng, xa xa vọng lại tiếng còi xe và tiếng s.ú.n.g chói tai, vô số bóng người với khuôn mặt được bôi màu ngụy trang xuất hiện… dần dần, cô bị nỗi sợ hãi tập kích, bị bóng tối cắn nuốt…
Bỗng nhiên, khuôn mặt hiền từ của bà ngoại chậm rãi phóng đại trước mắt cô. Bà đang khóc, vừa khóc vừa nói gì đó nhưng cô không nghe được bất cứ từ gì. Đến cuối cùng bà vươn tay ôm cô vào lòng nhưng lại có ai đó kéo hai người ra hai hướng khác nhau… Và rồi thân ảnh của bà biến mất khỏi tầm mắt cô, trước mắt chẳng còn gì cả.
Mê Truyện Dịch
Cô gục xuống gào khóc, nhưng bên cạnh chỉ có thảo nguyên mênh mang, có nhìn đi đâu cũng chỉ là sợ hãi, nỗi sợ vô biên vô hạn…
Điện thoại bên cạnh tủ đầu giường đổ chuông rất lâu mới đánh thức được An Noãn Noãn. Trong mơ hồ, An Noãn Noãn bỗng nhiên cảm thấy tiếng chuông này mang theo nỗi sợ hãi rất quỷ dị.
An Noãn Noãn xoay người cầm lấy điện thoại, lúc đầu cô cứ nghĩ là điện thoại của người nào đó, ai ngờ là của chị Quyên.
An Noãn Noãn bỗng thấy căng thẳng, ấn mở máy: “Chị Quyên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-892-ba-ngoai-qua-doi.html.]
“Noãn Noãn, em mau về đi, bà ngoại… bà ấy, bà ấy…” Giọng chị Quyên run rẩy tới mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
An Noãn Noãn run lên, hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi lại xuất hiện trong đầu, mô hôi bắt đầu rịn ra trên trán và chóp mũi cô,:“Chị Quyên, chị đừng vội, chị từ từ nói đi. Bà ngoại em bị sao cơ? Có phải bệnh cũ tái phát không?”
Nghe xong cuộc điện thoại của chị Quyên, An Noãn Noãn lao thẳng xuống tầng dưới.
Ông nội không ở nhà, nghe nói hôm nay cũng đi quân khu tham dự một hội nghị quân sự cực kỳ cơ mật. Bà nội và bác quản gia thì đang ở trong vườn chăm sóc hoa cỏ.
Thấy An Noãn Noãn hoảng hốt chạy xuống, bà cụ Cố còn chưa kịp hỏi liền nghe thấy An Noãn Noãn nói: “Bà ơi, bà ngoại cháu đột nhiên phát bệnh, cháu phải về quê gấp, bà có thể sắp xếp xe giúp cháu được không ạ?”
Bà cụ Cố vội gật đầu: “Đương nhiên là được rồi…”
Bà cụ phân phó nhân viên cảnh vệ trong nhà lái xưa đưa An Noãn Noãn về trấn Cẩm Tú trước, chờ ông nội và Cố Bắc Thần họp xong, bà sẽ bảo anh lập tức tới chỗ cô.
Tiểu Vương bất đắc dĩ đành sử dụng đặc quyền để đi thẳng ra ngoài ngoại thành mà không bị đèn đỏ ngăn chặn.
Ra tới ngoại thành thì xe cộ trên đường ít hẳn đi. Tuy An Noãn Noãn không thúc giục Tiểu Vương dù chỉ một câu, nhưng ánh mắt nôn nóng của cô cùng việc cô không ngừng gọi điện khiến Tiểu Vương không thể không tăng tốc lái xe như bay về trấn Cẩm Tú.
Ngoài cổng nhà họ An đã có rất nhiều người, tiếng khóc từ trong nhà còn vọng hẳn ra ngoài, hai bên cánh cửa đã được dán câu đối trắng.
An Noãn Noãn không kịp chào hỏi hàng xóm tốt bụng xung quanh, cô không quan tâm gì cả mà lao thẳng vào phòng bà ngoại. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến trước mắt cô tối sầm lại, chân mềm nhũn, cô bấu chặt lấy khung cửa, sững sờ tại đó.