Ngay sau đó, đúng như dự đoán, Đường Việt Sâm cười lạnh nhìn bộ dạng của Sở Kiều Kiều: "Tiện nhân, thật sự là một con điếm không an phận. Hôm nay đại gia tôi làm c.h.ế.t con tiện nhân cô."
Đường Việt Sâm gần như không còn rụt rè và cao quý ở trước mặt mọi người, hai mắt đỏ hoe, đang cởi quần áo thì ngoài cửa, Vương Nhất Minh và dì La, nghe thấy động tĩnh lớn trên lầu liền chạy tới trước cửa: "Thiếu gia, hai người không sao chứ?"
“Đều cút cho tôi.” Đường Việt Sâm vừa nói vừa cởi quần áo.
Đường Việt Sâm không chút thương tiếc vặn cằm Sở Kiều Kiều: "Tiện nhân, nói xem vừa gian phu kia là ai? Tôi sẽ cho cô lưu lại toàn thây sau khi ngoan ngoãn thú nhận."
Sở Kiều Kiều lắc đầu nguầy nguậy: "Không ... Tôi không biết, Đường Việt Sâm, mau thả tôi ra khỏi đây! Tôi, tôi đã bẩn rồi..."
"Haha ~ Bẩn rồi? Vậy thì tôi phải tự mình nhìn thấy nó bẩn đến mức nào. Dù sao nếu đã bẩn rồi, nó sẽ hoàn toàn bị hủy và g.i.ế.c chết." Đường Việt Sâm trong giọng nói không hề có chút cảm xúc của con người.
Sở Kiều Kiều toát mồ hôi lạnh, nhìn Đường Việt Sâm kinh hãi lùi lại, cho đến khi ngã xuống đất cười khổ một tiếng, nhưng không thể ước lượng được cơ thể đau đớn, nhìn Đường Việt Sâm lắc đầu: "Làm ơn để tôi đi. ~"
Đường Việt Sâm nhấc Sở Kiều Kiều trên mặt đất ném lên giường, cúi người xuống, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hãi của Sở Kiều Kiều: "Thả cô đi? Con mẹ nó thế cô đã buông tha cho tôi chưa? Hả? Cô dám vụng trộm dưới mí mắt Đường Việt Sâm tôi sao? Tiện nhân này..."
Với một tiếng 'xoạc', chiếc váy ngủ của Sở Kiều Kiều bị xé toạc.
Đêm nay, cho dù Sở Kiều Kiều có khóc lóc la hét như thế nào đi chăng nữa, Đường Việt Sâm cũng không bao giờ buông tha cho cô...
Sáng sớm hôm sau, Đường Việt Sâm ra lệnh bịt kín cửa sổ và ban công, khóa cửa từ bên ngoài, bảo dì La không cho Sở Kiều Kiều ăn trong ba ngày, đồng thời đặt một chai nước, một quả cam và một quả táo trong phòng của cô ấy mỗi ngày.
Ba ngày sau, tùy thuộc vào tâm trạng của anh rồi định tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8912-vo-yeu-tai-thuong-21-ai-da-noi-bi-mat-ra.html.]
May mắn thay, Sở Kiều Kiều giấu di động của Đường phu nhân rất kỹ, Đường Việt Sâm lại không phát hiện ra.
Mê Truyện Dịch
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Sở Kiều Kiều mới có thể đi xuống đất tìm điện thoại.
Đường phu nhân, người đang chờ đợi tin tức, nhận được một tin nhắn: "Phu nhân, xin hãy giúp tôi, con trai bà sắp tra tấn tôi đến chết, anh ta đóng cửa sổ và ban công, anh ta không cho tôi ăn ...
Đường phu nhân vô cùng kinh hãi, thật là khủng khiếp, con trai bà trở nên như thế này từ khi nào?
Anh thực sự sắp g.i.ế.c người, Đường phu nhân sợ c.h.ế.t khiếp nên vội vàng gọi điện đến biệt thự số 6 nhưng dì La không dám nghe máy, lúc này điện thoại đã bị người của Vương Nhất Minh khống chế.
Khi Vương Nhất Minh trả lời điện thoại, anh ta kính cẩn nói: "Chào phu nhân!"
Đường Việt Sâm đang đọc báo, một đôi mắt sắc như d.a.o bay vụt qua, nhưng Đường phu nhân đã hét lên trên điện thoại rồi hỏi tình hình trên lầu, Vương Nhất Minh lại đâu dám nói ra sự thật.
Đường phu nhân run rẩy nói: "Vương Nhất Minh, tôi nói cho cậu biết, Đường Việt Sâm sẽ gây ra mạng người đấy..."
Vương Nhất Minh vừa sợ nói vừa sợ, không biết trên lầu đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đâu biết!
Đường Việt Sâm nghe thấy hết tiếng la hét của bà Đường, sau khi Vương Nhất Minh cúp điện thoại, hai mắt Đường Việt Sâm đỏ hoe: "Ai đã nói bí mật ra?"
Vương Nhất minh lắc đầu: "Không thể là người của chúng ta."
Đường Việt Sâm nhanh chóng lên lầu, kêu người ở cửa mở cửa, trong nháy mắt trợn to hai mắt.