Đường phu nhân đã mua điện thoại di động cho Sở Kiều Kiều để họ có thể liên lạc với nhau. Sở Kiều Kiều giờ đã hoàn toàn cách biệt với thế giới trong biệt thự số 6, không có điện thoại di động, không có máy tính, không có TV. Điều duy nhất cho phép cô ấy vượt qua khoảng thời gian như vậy là có tất cả mọi thứ trong phòng pha chế.
Ba ngày sau, vào buổi chiều, Sở Kiều Kiều nhận được tin nhắn từ Đường phu nhân rằng Đường Việt Sâm đã trở về và vừa ăn tối xong với Quan Nhất Hàm và có lẽ sẽ đi đến biệt thự số 6, bảo cô ấy chuẩn bị cho tốt.
Sở Kiều Kiều gửi lại một tin nhắn cho Đường phu nhân: "Có thể chờ sự sắp xếp của bà bất cứ lúc nào.'
Để thực hiện lời hứa và khiến con trai mình hoàn toàn từ bỏ linh hồn tà ác của Sở Kiều Kiều, Đường phu nhân đã tìm kiếm một người đàn ông với thân phận của một người lính đặc nhiệm rất mạnh mẽ.
Sở Kiều Kiều chuẩn bị xong xuôi, nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên có người gõ cửa sổ vài cái, Sở Kiều Kiều mở rèm cửa ra, trên cửa sổ liền có một người.
Ngay sau đó, Sở Kiều Kiều nhận được một tin nhắn từ Đường phu nhân: "Người ngoài của sổ là của cô, đừng lo lắng, anh ta an toàn và sẽ không để cô An đau khổ, cứ tùy ý đi.'
Sở Kiều Kiều cho người vào, nhưng cô vẫn rất cảnh giác nhìn người đó, đang định bật đèn, lại bị cô siết chặt cánh tay, lắc đầu: "Không được bật đèn."
Chẳng mấy chốc, dưới lầu có tiếng xe ô tô truyền đến, bởi vì trong phòng không bật đèn, đèn xe chiếu sáng căn phòng trong chốc lát, Sở Kiều Kiều liếc mắt nhìn sơ qua người đàn ông, có vẻ là một người đàn ông khá đẹp trai. Thời điểm cánh tay Sở Kiều Kiều ngăn cản không cho anh bật đèn, cô đánh giá người này hẳn là một người thực tập, xem ra lời Đường phu nhân nói có thể tin tưởng.
Ở dưới lầu, Đường Việt Sâm vừa vào cửa liền hỏi: "Người đâu?"
Dì La và những người hầu gái chào hỏi lễ phép gật đầu, dì La cười nói: "Cô An Kỳ hình như ngủ rồi. Cậu chủ, có muốn dùng bữa đêm không?"
Đường Việt Sâm đi lên lầu hai: "Không cần."
Đến cửa phòng Sở Kiều Kiều, Đường Việt Sâm cau mày, người phụ nữ đáng c.h.ế.t này thật quá đáng, lúc trở về còn không có xuống lầu gặp anh, còn ngủ sớm như vậy, là heo sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8911-vo-yeu-tai-thuong-31-ai-da-noi-bi-mat-ra.html.]
Đường Việt Sâm tự mình đi tới đẩy cửa, cửa đã bị khóa, Đường Việt Sâm rất tức giận, nhấc chân đá vào cửa phòng: "An Kỳ, mở cửa cho tôi."
Mê Truyện Dịch
"Tôi ngủ rồi~" Sở Kiều Kiều giọng điệu lười biếng, có chút kỳ quái?
Là cảm giác như thế nào? Đường Việt Sâm không thể nói, anh luôn cảm thấy cáu kỉnh, và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với người phụ nữ đó?
Đường Việt Sâm hung hăng đá vào cửa: “An Kỳ, mở cửa.” Anh đã không còn nhẫn nại nói chuyện với cô.
Sở Kiều Kiều giả bộ bất lực, không vừa lòng vì bị quấy rầy, lười biếng nói: "Anh, anh chờ một chút ~"
Đột nhiên, người đàn ông bên trong cố tình la hét và đập giường vài cái.
"A~ ư ư~” Sở Kiều Kiều cố ý kêu lên hai tiếng rồi cắn môi mình.
Đường Việt Sâm như bị điện giật, đạp tung cánh cửa và phi vào, chỉ thấy một người đàn ông đang thất thểu chạy ra khỏi cửa sổ ...
"An Kỳ, tiện nhân này..." Đường Việt Sâm không kịp đuổi theo 'gian phu' mà đã bật công tắc trên tường. Còn Sở Kiều Kiều mặc một chiếc váy lửng gợi cảm với mái tóc rối bù, cô thu mình dưới gần giường, đầu gục xuống.
“Bốp.” Đường Việt Sâm cho Sở Kiều Kiều một cái tát, mặt của Sở Kiều Kiều quay sang một bên.
Sở Kiều Kiều sợ tới mức không dám thở mạnh, Đường phu nhân có chủ ý xấu gì đây, xem ra lần này cô sắp bị Đường Việt Sâm g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, con trai bà ta làm sao có thể nhìn thấy cô như bà ta nói là "gian díu" với người đàn ông khác anh ta nhất định sẽ ghét bỏ cô mà buông tha cho cô đâu.