Cố Soái nói rõ ràng tới vậy, có ai nghe mà không hiểu chứ?
Vậy nên trong bữa tối, An Noãn Noãn trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Cố, ngay cả Cố Bối Bối cũng phải ghen tị.
Ông cụ và bà cụ Cố nghiêm túc yêu cầu Cố Bắc Thần nghỉ phép mấy ngày sắp tới để ở bên An Noãn Noãn trong đại viện. Bà nội sẽ đích thân giám sát việc hai người tu thân dưỡng tính. Thật ra bà muốn giám sát việc hai người “tạo người” mà thôi.
Vì chuyện trước đây nên Từ Phượng Chi không hề miễn cưỡng An Noãn Noãn. Bà biết chỉ cần bà nội ra mặt thì con trai và An Noãn Noãn chắc chắn sẽ nghe theo.
Quyết định của ông bà nội thực sự trúng ý của Cố Bắc Thần, nhưng lại khổ An Noãn Noãn.
Cô cố gắng dùng công việc để từ chối việc ở lại đại viện, nhưng một giây sau, Nhạc Nhất Phàm đã gọi điện tới. Tổng giám đốc tự mình thông báo cho cô là tạm thời cô không cần phải đi làm, vị trí của cô tạm thời sẽ để trống. Còn chuyện khi nào có thể đi làm thì cứ chờ Tổng giám đốc gọi mới được.
Mấy ngày nay, Cố Bắc Thần cũng không được coi là nghỉ phép. Tuy anh không cần phải trực tiếp chỉ huy hay huấn luyện nhưng mỗi ngày anh đều phải tới quân khu làm việc.
Thứ sáu.
Mê Truyện Dịch
Sáng sớm, người nào đó nhạ nhàng rời giường vì sợ đánh thức cô nàng nào đó.
Thực ra mỗi ngày anh đều dậy sớm như vậy, có ngày nào mà An Noãn Noãn không bị anh đánh thức chứ?
Nhưng vì cô bị tên “sắc lang” nào đó lăn lộn quá mức khiến cho sức ngoắc ngón tay cũng không có nên mỗi khi anh rời giường rửa mặt,… cô đều rúc trong ổ chăn giả chết. Quan trọng nhất là cô tức giận, không muốn phản ứng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-891-ba-ngoai-qua-doi.html.]
Nhưng hôm nay là thứ sáu, An Noãn Noãn không thể lại trốn trong ổ chăn làm rùa đen rút đầu được nữa, cô muốn hăm hở phản kháng người nào đó vì cái tội bá đạo “sủng ái” cô.
Cô đỡ vòng eo đang nhức nhối rồi chậm rãi trở mình.
Cố Bắc Thần đang mặc quần áo thấy vậy liền mỉm cười, giọng nói khàn khàn đặc trưng của đàn ông sau khi được thỏa mãn vang lên: “Đánh thức em à?”
An Noãn Noãn kéo chăn che tới cằm, chỉ để lộ khuôn mặt ửng hồng. Cô giơ tay, dùng tất cả sức lực mình có để túm chú thỏ bông trên đỉnh đầu ném mạnh về phía kẻ xấu xa nào đó, nức nở gầm lên: “Anh là tên háo sắc, dâm dê,… Hôm nay em phải về. Nếu còn tiếp tục như thế này nữa, người ta không sớm thì muộn cũng sẽ c.h.ế.t trên giường mất, hu hu hu…”
Cố Bắc Thần bắt lấy chú thỏ bông, cúi người, khẽ mổ thật mạnh lên đôi môi của An Noãn Noãn, bật cười nói: “Em yêu, thực ra thì nếu tiếp tục như bây giờ thì người phải c.h.ế.t ở trên giường phải là bổn soái mới đúng.”
An Noãn Noãn trưng ra vẻ mặt “tôi không nghe thấy gì cả” ra, cô che lấy tai rồi lăn trên giường: “Tóm lại là em mặc kệ, em muốn về nhà…”
Cố Bắc Thần buồn cười đỡ trán: “Được rồi. Hôm nay em ở nhà ngoan ngoãn chơi với ông bà nội, chờ anh đi làm về sẽ đưa em đi trấn Cẩm Tú thăm bà ngoại, được không?”
An Noãn Noãn nâng tay ôm lấy cổ người nào đó: “Nếu thế thì hôm nay em đi chơi với Văn Tinh Tinh và Thang Mễ trước. Thang Mễ nói muốn đi cưỡi ngựa, em cũng muốn đi.”
Cố Bắc Thần lại lén lút “sàm sỡ” cô nàng nào đó một cái: “Cưỡi ngựa? Cưỡi ngựa với họ có ý nghĩa gì? Sau này anh đưa em đi.”
Dứt lời, anh véo má An Noãn Noãn: “Không phải không cho em đi với hai người đó mà vì anh sợ lỡ đâu em thực sự có cục cưng thì không tốt. Vậy nên anh mới không muốn cho em đi chơi linh tinh. Ngoan nhé.”
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve vùng bụng phẳng lỳ của cô.