Trình độ pha trà của Sở Kiều Kiều không bị che đậy, có thể nói là hơn so với An Noãn Noãn, mà kỹ thuật pha rượu của cô còn điêu luyện hơn nữa, xem đến bà Đường cũng bất ngờ, như này thì tám chín phần mười An Kỳ này không phải là một cô gái lớn lên trong một gia đình bình thường.
Sở Kiều Kiều rót đầy những chén trà nhỏ trước mặt bà Đường như xếp hàng, điệu bộ chuẩn mực: "Thưa bà, mời dùng trà."
Mê Truyện Dịch
Sau khi nếm tách trà đầu tiên, bà Đường lại thốt lên: "Ừm! Trà ngon, xem trình độ pha trà của cô An Kỳ thì có lẽ thường xuyên đến đây uống trà nhỉ?"
Sở Kiều Kiều mím môi lắc đầu nhẹ: "Không phải, chủ yếu là do bắt đầu vừa học vừa làm hồi học trung học cơ sở đến khi tốt nghiệp đại học, nên sau đó tôi mới đi học nghệ thuật pha trà. Chuyện này đều luyện thành do làm việc trong phòng trà, chính mình cũng không uống."
Bà Đường lại sững sờ, có phải bà ấy đã đoán sai không?
Nhưng không thành vấn đề, dù sao thì sớm muộn gì cô cũng rời khỏi đây, thân phận như thế nào thật sự không quan trọng.
Bà Đường nhìn Sở Kiều Kiều sau khi uống trà nói: "Cô An, cô định nói gì với tôi?"
Sở Kiều Kiều nói: "Những gì tôi muốn nói với phu nhân cũng là những gì mà phu nhân muốn nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8901-vo-yeu-tai-thuong-30-am-muu-bi-mat.html.]
Bà Đường lại nhìn Sở Kiều Kiều “ồ?” một tiếng: "Cô An là người thông minh, vậy cô nói xem, tôi muốn nói gì với cô?"
Sở Kiều Kiều cảm thấy rằng khi cô là con của La Tây, rất nhiều lần cô thực sự chán ghét sự đạo đức giả của bà ấy và muốn tranh cãi với bà ấy và không để ý đến bà, nhưng đòn sát thủ của La Tây sẽ luôn là: 'Ta là mẹ của con, ta làm như vậy là để tốt cho con, không cha mẹ nào trên đời này lại làm hại con mình ...'
Mỗi lần nghe được lời nói của La Tây, Sở Kiều Kiều không còn cách nào khác ngoài việc nán lại, ngoan ngoãn, nhìn thấy La Tây tự tìm đường c.h.ế.t với các loại dối trá, cho dù là làm những chuyện không thể nhận ra, những chuyện gian dối lá mặt lá trái, dù sao cô cảm thấy lúc trước Sở Kiều Kiều cô ở trong giới giải trí cũng phải dối trá như vậy, hơn nữa Đường phu nhân trước mặt cũng không kém, cho nên cô hiểu rõ vị phu nhân này.
Thật ra đối phương chính là tấm gương soi của chính cô, lúc này Sở Kiều Kiều cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi khi đóng vai một vị người nổi tiếng.
Sở Kiều Kiều nhìn bà Đường: "Tôi muốn nhờ phu nhân giúp tôi rời khỏi đây, tôi muốn như vậy, chẳng phải phu nhân cũng muốn tôi tránh xa con trai của phu nhân sao?"
Bà Đuờng lần này mỉm cười khá bình thường và khẽ gật đầu: "Tốt rồi, cô An thực sự không làm tôi thất vọng. Nào! Cô và Việt sâm có chuyện gì vậy? Trong trí nhớ của tôi, Việt Sâm dường như không nhận cô là một người bạn như vậy, vậy hai người đã gặp nhau như thế nào? Việt Sâm có tâm tư gì với cô?"
Đương nhiên Sở Kiều Kiều không thể nói sự thật, trong lòng cô chỉ nén chặt lời nói chưa tới vài giây, rốt cuộc mấy ngày nay sau khi gặp bà Đường cô đều đang suy nghĩ về những câu thoại đó, người phụ nữ này không ngốc như vậy đâu, cô phải chuẩn bị một câu chuyện rất logic, bà Đường mới có thể tin cô.
Sở Kiều Kiều nói với một giọng điệu bình tĩnh: "Thưa bà, không giấu bà, tôi và Đường thiếu biết nhau đã lâu. Tôi làm bồi bàn trong một phòng trà, và chuyện xảy ra khi Đường thiếu đến phòng trà để uống trà và nói chuyện, cũng không biết anh ấy nghe được ở đâu là tôi biết pha rượu, nên anh ấy để tôi pha cho anh ấy một ly rượu, sau đó anh ấy đề nghị tuyển dụng tôi vào rượu trang “Quốc Sắc Thiên Hương” với tư cách là một người pha chế. Quen nhau như vậy, tôi đã bị anh ấy “giam lỏng” chỉ vài ngày sau khi tôi vào làm việc trong công ty, vì vậy, thưa bà, tôi biết rằng nhà bà là một gia đình lớn, bà là người có địa vị, bà không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài phải không? Bà nhất định có cách đưa tôi ra khỏi đây đúng không?"