Bà Đường nguyên bản muốn từ chối rồi châm chọc Sở Kiều Kiều vài câu, nhưng đột nhiên bà phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Hình như con trai bà rất coi trọng người phụ nữ này, bà thậm chí còn thấy được sợ hãi trong mắt con trai bà, chẳng lẽ con trai bà sợ người phụ nữ này trốn?
Bà Đường giật nảy mình trước suy nghĩ này, chẳng lẽ con trai bà thực sự coi trọng người phụ nữ này?
Thế này không được, tuyệt đối không được. Tuy rằng bà và bà cụ Đường không vừa lòng Quan Nhất Hàm cho lắm, nhưng ít nhất thì Quan Nhất Hàm có xuất thân chân chính lại rất hiểu chuyện, cũng rất tốt với họ, tính tình cũng tốt, vừa hiền thục lại ngoan ngoãn. Người phụ nữ này lại là gì chứ?
Tuyệt đối không được.
Nhìn ánh mắt con trai nhìn Sở Kiều Kiều bà Đường còn thấy sợ hơn là việc con trai đưa một người phụ nữ không rõ lai lịch về biệt thự.
Bà Đường cũng không phải là người theo chủ nghĩa ăn chay. Hôm nay bà bị con trai chọc tức nên mất đi lý trí, nếu ở tình huống bình thường bà sẽ không bao giờ là một người phụ nữ đanh đá, không bận tâm hình tượng như thế này.
Thấy con trai chắn trước mặt Sở Kiều Kiều, cảnh giác nhìn mình, bà Đường thật sự thấy hụt hẫng. Đúng là con lớn không nghe mẹ mà.
Tuy rằng đứa con trai này là kiêu ngạo và niềm tự hào của bà nhưng một người phụ nữ như thế này chắc chắn không xứng với con trai bà, huống hồ gì con trai bà đã đính hôn với con gái nhà họ Quan rồi.
Tuy rằng so với nhà bà thì nhà họ Quan chỉ được tính là một gia đình bình thường, không quyền không thế, nhưng tốt xấu gì ông và bà cụ nhà họ Quan đã từng cứu hai người đàn ông quan trọng nhất trong nhà họ.
Nếu ngày xưa con trai bà không gật đầu thì không nói làm gì, nhưng mà lúc ấy, con trai bà đã gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8882-vo-yeu-tai-thuong-28-da-mat-du-day.html.]
Tuy rằng đến bây giờ bà Đường và mọi người trong nhà vẫn không biết tại sao lúc ấy Đường Việt Sâm lại đồng ý đính hôn với Quan Nhất Hàm, nhưng họ biết chắc chắn không phải là vì ân cứu mạng năm xưa. Nguyên nhân này không phù hợp với phong cách hành xử và tính nết của con trai bà.
Mê Truyện Dịch
Bà Đường nhìn Sở Kiều Kiều. Lúc này, Sở Kiều Kiều thực sự không có điểm gì là đặc biệt cả, quần áo bình thường, không có bất cứ trang sức nào điểm xuyết. Mà nhờ bàn tay hung ác của bà Đường mà giờ mặt Sở Kiều Kiều sưng vù. Có thể nói bây giờ cô chỉ có làn da và dáng người cùng cặp mắt là còn được cho là đẹp. Có lẽ nếu không vì nó thì con trai bà cũng không coi trọng cô ả này?
Bà Đường thầm nói, đàn ông đúng là yêu bằng mắt, ngay cả con trai bà cũng “tục” như bao người đàn ông khác.
Nhưng mà giờ thì sao?
Bà Đường nghĩ xong, cười khẽ hai tiếng, trách: “Được rồi, mẹ không đuổi cô ta đi nữa, xuống lầu đi. Hôm này bà con không khoẻ, sáng sớm lại vội vàng chạy tới đây, con đi xuống khuyên bà con đi về với mẹ đi. Còn cô ta…”
Bà Đường cố ý kéo dài âm cuối: “Mẹ nghĩ con không phải là người hồ đồ. Nhất Hàm có rộng lượng tới đâu cũng sẽ không thể chịu được việc con làm bậy đâu, con tự xem xét mà làm.”
Nói xong, bà Đường đi xuống tầng.
Đường Việt Sâm nhìn Vương Nhất Minh: “Các anh xuống tầng chờ đi.”
Sở Kiều Kiều bình tĩnh nhìn Đường Việt Sâm, nhướng mày, cười nhạt nói: “Tôi đã bảo anh làm thế này là sẽ tự tạo phiền phức mà, anh xem đi.”
Đường Việt Sâm không vui nhíu mày, chậm rãi nghiêm mặt lại, yết hầu giật giật, cánh tay dài duỗi ra kéo Sở Kiều Kiều vào lòng, xoa mặt cô: “Da mặt này cũng đủ dày đấy, xem ra là tôi coi thường cô rồi?”
Sở Kiều Kiều mím chặt môi lại, lắc đầu: “Cũng bình thường thôi.”