Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Đường trừng mắt: “Việt Sâm. Con nói xem con đang làm gì đây? Con đã đính hôn với Nhất Hàm rồi thì làm việc gì cũng phải nghĩ tới nhà họ Quan, ông con và cha con chứ? Sao con có thể bị loại hồ ly tinh này mê hoặc? Chẳng lẽ con bị mất trí rồi? Con đúng là càng ngày càng kỳ cục, sao lại có thể để một người phụ nữ như vậy ở trong biệt thự số 6? Con thật sự muốn mẹ tức c.h.ế.t ư…”
Sở Kiều Kiều hơi nhíu mày lại, hàng mi dài chớp chớp, cô xoay người nhìn bà Đường, ung dung nói: “Bà Đường…”
“Câm miệng, cô cũng xứng gọi bà Đường à? Loại người không biết liêm sỉ như cô sao xứng gọi tôi là bà Đường? Chỉ có loại phụ nữ không có giáo dưỡng như cô mới có suy nghĩ không làm mà hưởng, muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng…”
Bà Đường tức giận đến run cả người, ước gì có thể dùng những câu chữ khó nghe nhất nói về Sở Kiều Kiều, một lúc lâu sau, bà lại chỉ vào Sở Kiều Kiều mà rống lên: “Còn không mau cút cho tôi…”
“Ha ha…”
Sở Kiều Kiều nhìn bà Đường tức giận đến run người mà cười thành tiếng. Cô quay đầu nhìn Vương Nhất Minh, trừng mắt nói: “Anh Vương, bảo người của anh tránh ra đi.”
Bà Đường tức giận đúng là những gì Sở Kiều Kiều muốn. Cô ước gì có thể rời khỏi đây. Tuy rằng tối qua cô đã hạ quyết tâm muốn lợi dụng Đường Việt Sâm điều tra về vụ ở Seattle, nhưng giờ xem ra là không cần nữa, cô cứ rời khỏi đây rồi tính sau.
Vương Nhất Minh sốt ruột tới mức trán bắt đầu mướt mồ hôi, anh ta đánh bạo nhìn về phía Đường Việt Sâm: “Tổng giám đốc, cậu nói gì đi?”
Đường Việt Sâm thực sự ước gì có thể đánh c.h.ế.t Vương Nhất Minh, mọi chuyện đến nước này đều do anh ta thất trách cả, giờ còn dám xin anh cứu, hừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8872-vo-yeu-tai-thuong-27-ky-thuat-dien-cua-co.html.]
Lúc này, nửa bên mặt Sở Kiều Kiều đã sưng thành bánh bao, nhìn cực kỳ đáng sợ, khóe miệng còn thấm máu, nửa bên mặt còn lại lại tái nhợt chẳng có tí sắc hồng nào. Nhìn cô như vậy khiến người ta không khỏi muốn ôm cô vào lòng dỗ dành, nhưng cô lại không khác gì một nữ chiến sĩ mà không chịu khuất phục.
Đường Việt Sâm không nói lời nào, Vương Nhất Minh c.h.ế.t cũng không dám thả Sở Kiều Kiều đi. Hôm nay anh ta đã phạm phải điều tối kỵ của Đường Việt Sâm rồi.
Thực ra Sở Kiều Kiều đang gắng gượng. Hôm qua cô suýt nữa đã c.h.ế.t đuối trong bồn tắm của Đường Việt Sâm rồi, phổi còn chưa bình phục. Từ tối qua tới giờ cô mới chỉ truyền nước chứ chưa ăn gì, sáng sớm lại bị người ta vả mặt, mắng mỏ cực kỳ khó nghe… Nếu bảo cô không giận là nói dối.
Nhưng cô có thể làm gì?
Sở Kiều Kiều cảm thấy trước mắt có phần mơ hồ liền vội vàng mím mối cắn đầu lưỡi để buộc bản thân tỉnh táo lại. Cô giơ tay nhẹ nhàng xoa bên mặt nóng rát, quay đầu nhìn Đường Việt Sâm, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh Đường, anh bảo người của anh nhường đường đi.”
Đường Việt Sâm nhíu mày, nhìn chằm chằm Sở Kiều Kiều, cảnh cáo: “Cô thử rời khỏi đây một bước xem.” Dứt lời, anh nhìn Vương Nhất Minh và cấp dưới của anh ta, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ bắt ba người này phải trả giá lớn.”
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều thực sự muốn mắng người nhưng mà nói thật cô không giỏi trong khoản này cho lắm. Cô nhanh chóng đè lửa giận xuống, cong môi, cố nén đau đớn trên mặt mà nhìn bà Đường, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Bà Đường, bà xem, con bà dùng mấy người này để uy h.i.ế.p tôi chứ không phải tôi nằng nặc đòi ở lại đây đâu…”
Nghe mà thấy bất đắc dĩ làm sao!