Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy tình cảnh trước mắt, dì La muốn trốn càng xa càng tốt.
Không chờ Đường Việt Sâm nghĩ ra cách đối phó hai người phụ nữ đột nhiên mà tới này thì bà Đường đã trừng trừng nhìn dì La đang định chạy trốn mà chẳng buồn liếc con trai lấy một cái.
Trừng xong, bà trực tiếp nghiêng người, vượt qua Đường Việt Sâm chen vào trong phòng.
Đường Việt Sâm nghiêng người kẹp chặt bà Đường giữa mình và cánh cửa: “Mẹ, có chuyện gì thì chúng ta ra phòng khách hoặc tới phòng làm việc nói chuyện, ở đây không tiện.”
Giờ là lúc nào rồi mà Đường Việt Sâm còn rất bình tĩnh.
Nói thật, dù ở nhà họ Đường, Đường Việt Sâm có lợi hại tới đâu thì chuyện chung thân đại sự của anh cũng không thể để mặc cho anh làm bậy làm bạ được. Ngày thường, anh dây dưa vấy mấy minh tinh hay danh viện nào đi chăng nữa cũng không phải chuyện lớn. Cùng lắm cũng chỉ là lên tin nóng mà thôi, đại loại là Đường Việt Sâm đi ăn tối hay ăn trưa với mình tinh này, danh viện nọ. Tóm lại là chỉ cần vị hôn thê của anh, Quan Nhất Hàm không làm ầm ĩ thì nhà họ Đường sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng lần này lại khác. Lần này, Đường Việt Sâm lại mang một nhân viên pha chế tầng dưới cùng của rượu trang “Quốc Sắc Thêm Hương” về dinh thự số 6. Vừa biết được tin này, bà cụ nhà họ Đường và bà Đường lập tức lao tới đây. Đây không phải là một chuyện nhỏ.
Bà Đường nhìn thấy Sở Kiều Kiều. Tuy phòng không có dấu vết hỗn loạn nhưng hai người dây dưa một lúc lâu mới mở cửa cũng đủ cho bà Đường không tin hai người chỉ nói chuyện phiếm. Nói chuyện phiếm sao không nói ở chỗ khác?
Thực ra lúc này Sở Kiều Kiều không còn sợ hãi nữa, có lẽ đối với cô mà nói, đây có lẽ là một cơ hội tốt để cô thoát khỏi sự khống chế của Đường Việt Sâm.
Sở Kiều Kiều này không thiếu kỹ thuật diễn, một khi cô nhập vai sẽ không để cho người khác nhìn thấy được sơ hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8862-vo-yeu-tai-thuong-26-tim-toi-cua.html.]
Sở Kiều Kiều ra vẻ bất chấp tất cả nhìn ra cửa, ánh mắt của cô tựa hồ không để bà Đường vào mắt, căn bản không hề có chút xấu hổ hay sợ hãi nào, có chỉ là sự bình tĩnh chờ xem kịch vui.
Vẻ mặt và ánh mắt của Sở Kiều Kiều thực sự chọc giận bà Đường. Bà Đường quên luôn thân phận cao quý của mình mà giận dữ đẩy con trai ra, lao về phía Sở Kiều Kiều rồi tặng ngay cho cô một cái tát cực kêu.
Khuôn mặt trắng nõn của Sở Kiều Kiều lập tức hằn rõ năm ngón tay, đã thế cô còn không chịu thua mà tức giận nói: “Bà dựa vào cái gì đánh tôi?”
Cái tát này của bà Đường lại không hề khiến bà cụ nhà họ Đường giật mình, nhưng bà cụ lại cười lạnh khi nghe câu hỏi của Sở Kiều Kiều.
“Hừ… để cô ta ra đây, để tôi xem xem loại phụ nữ nào lại to gan như vậy.”
Trong khi đó, Đường Việt Sâm lại đang đứng ngây ra như phỗng. Anh giật mình trước cái tát của mẹ mình và câu hỏi của Sở Kiều Kiều. Chờ đến khi anh xoay người đã thấy nửa khuôn mặt cô đỏ một mảng lớn. Cô gái đang nhìn trừng trừng mẹ anh bằng cặp mắt đỏ hoe, không hề có ý chịu thua.
Mê Truyện Dịch
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đúng là loại hồ ly tinh không biết liêm sỉ là gì.” Bà Đường căm ghét nhìn Sở Kiều Kiều.
Đường Việt Sâm nhíu mày, liếc mắt bà cụ Đường đang đứng ngoài cửa: “Dì La, dì đưa bà và mẹ tôi xuống dưới phòng khách chờ tôi.”
Đường Việt Sâm nói xong liền lại gần bà Đường: “Mẹ, mẹ xuống nhà trước đi, ở đây không phiền mẹ lo lắng đâu.”