Hậu quả của việc trêu chọc người khác là ôm thân hình cứng nhắc của Sở Kiều Kiều ngủ trong bứt rứt.
Cuối cùng, người đàn ông nào đó cảnh cáo người phụ nữ trong lòng: “… Nếu ngày nào đó tôi bị làm sao do phải nhẫn nhịn thì tôi sẽ tìm cô tính sổ.”
Sở Kiều Kiều nghe xong thì chửi thầm anh mấy câu nhưng lại yên tâm nằm im. Nhưng mà tay người đàn ông nào đó vẫn ôm chặt lấy cô khiến cô rất khó chịu, cô giật giật người: “Anh đừng như vậy, tôi có chạy trốn đâu.”
Tên khốn kiếp này đúng là một ác ma. Đừng thấy anh đạo mạo trước mặt người khác mà nghĩ nhầm, anh thực sự là một tên cầm thú.
Sở Kiều Kiều cố gắng mãi mới thả lòng được lại bị anh trêu chọc, người lại cứng đờ lại như đá. May mắn là trong phòng không bật đèn, cô cũng quay lưng về phía anh, cô cắn môi nói: “Tôi thật sự không trốn đâu, tôi còn chờ anh thực hiện lời hứa mà.”
Mặt Đường Việt Sâm sa sầm lại, anh híp mắt nhìn Sở Kiều Kiều chằm chằm, tiếc là cô không thấy được. Anh khẽ hôn cô một cái: “Ngủ đi.”
Sở Kiều Kiều cắn chặt răng, ra vẻ trấn định nói: “Ngủ ngon!”
Vì vụ giằng co này mà mãi tới khuya hai người mới ngủ.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa rả rích, đây đúng là một ngày rất hợp để ngủ nướng.
Đường Việt Sâm vẫn ôm Sở Kiều Kiều ngủ.
Đúng lúc này, tiếng phá cửa khiến hai người giật mình tỉnh dậy.
Ngoài cửa, dì La cẩn thận nói, “Lão thái thái, thưa phu nhân, ngài, ngài…”
Bà Đường hung tợn trừng mắt nhìn dì La, hai mắt hừng hực lửa giận, vừa phá cửa vừa quát: “Đường Việt Sâm, con đi ra ngoài cho mẹ…”
Đường Việt Sâm đang ôm Sở Kiều Kiều ngủ ngon lành lập tức tỉnh táo ngay. Sở Kiều Kiều ngồi bật dậy, ai ngờ lại bị đại gia Đường lười biếng kéo vào trong lòng, túm chăn che người cô lại, bực bội hô lên: “Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8861-vo-yeu-tai-thuong-26-tim-toi-cua.html.]
Hô xong, hai người nhanh chóng mặc quần áo.
Mê Truyện Dịch
Đường Việt Sâm thấy Sở Kiều Kiều lo lắng ra mặt thì nhíu mày: “Hành động tùy theo hoàn cảnh.”
Nói xong, anh kéo cửa phòng ngủ ra: “Mẹ…. bà nội…”
Sao hai người này lại tới đây từ lúc sáng sớm thế này?
Điểm quan trọng là bà và mẹ anh rất ít khi cùng nhau tới nơi ở riêng của anh.
Hai người giỏi thật, không biết hai người làm cách nào tránh được tai mắt của Vương Nhất Minh?
Theo lý thuyết thì một khi xảy ra chuyện như thế này, Vương Nhất Minh phải biết đầu tiên mới đúng.
Dì La co quắp đứng sau bà cụ Đường và bà Đường, lén nhìn Đường Việt Sâm, run rẩy nói: “Cậu chủ, lão thái thái và bà chủ… tôi không ngăn được ạ.”
Mặt Đường Việt Sâm đen sì như mực, nhìn dì La, quát: “Người của Vương Nhất Minh đâu?”
“Đừng quát dì La như thế. Hôm nay bà mang theo cảnh vệ tới đây, người của Vương Nhất Minh bị bắt lại hết rồi.” Hai mắt bà cụ Đường sáng như tuyết, xảo quyệt như một con cáo già, bà không nhanh không chậm nói.
Sở Kiều Kiều trốn trong phòng nghe vậy thì run rẩy cả người.
Bối cảnh của Đường Việt Sâm luôn là một bí ẩn, ít nhất đối với cô là vậy. Lúc trước cô chỉ biết anh có bối cảnh không tầm thường nhưng lại không biết cụ thể. Dù sao thì cô chẳng có chút hứng thú nào đối với Đường Việt Sâm cả vậy nên cô cũng lười đi tìm hiểu một người không có quan hệ gì với mình.
Giờ thì hay rồi, anh không chỉ khống chế một đế quốc thương nghiệp khổng lồ mà bà của anh, một người phụ nữ lớn tuổi còn mang theo cảnh vệ?
Sở Kiều Kiều thật sự giật cả mình!