Sở Kiều Kiều sững sờ cả người, tay vô thức buông lỏng.
Thấy cô phản ứng chậm chạp như vậy, người đàn ông không vui chìa tay về phía cô: “Ngây ngốc làm cái gì? Đừng thử kiên nhẫn của tôi.”
Sở Kiều Kiều giấu đi mọi cảm xúc trên mặt, không chịu chìa tay cho người đàn ông ở phía đối diện nhưng cô cũng không dám làm trái lời anh, cô nên làm gì bây giờ?
Bây giờ hai người đều đang tỉnh táo, nếu lại ngủ cùng nhau thì trong lòng Đường Việt Sâm chắc chắn sẽ nghĩ cô cam chịu mối quan hệ mờ ám không thể cho ai biết với anh.
Không, cô không thể thỏa hiệp trong chuyện này được. Cô biết rõ nhà họ Sở suy tàn như thế nào, cô cũng nhớ rõ bản thân suýt nữa bị huỷ hoại hoàn toàn trong cái đêm ở Seattle ra sao. Bây giờ cô rơi vào trong tay Đường Việt Sâm chỉ có thể coi là vạn hạnh trong bất hạnh mà thôi. Nhưng cô tuyệt đối không thể làm người tình của anh, thân phận của cô căn bản không chiu nổi loại khảo nghiệm này, không sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ mất.
Lúc cô rời Hải Thành tới Toronto rồi trằn trọc tới Seattle, Cẩm Phong từng hỏi cô có gì cần giúp đỡ không, cô chỉ nói cần một thân phận không dính dáng gì đến Sở Kiều Kiều. Cô muốn lấy một thân phận hoàn toàn mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Cái tên An Kỳ ra đời từ đó.
Đường Việt Sâm nhíu mày, cánh tay dài trực tiếp vươn ra kéo cô lại gần. Anh gần như kéo cô ra khỏi quầy pha chế rượu, kéo cô xuyên qua hàng hiên tối tăm đi về phía phòng ngủ.
Sở Kiều Kiều sốt ruột kêu lên: “Chờ, chờ đã…”
Thấy Đường Việt Sâm sắp kéo mình vào cửa phòng, Sở Kiều Kiều chỉ hô được một câu như vậy.
Đường Việt Sâm không vui nhíu mày: “Làm sao vậy? Không muốn ngủ à?”
Sở Kiều Kiều lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt lại không dám để lộ bất cứ biểu tình gì. Dù sao rụt cổ hay vươn cổ đều có con d.a.o cả, cô đành cắn môi nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi... tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8841-vo-yeu-tai-thuong-24-noi-gia-di.html.]
Đường Việt Sâm nhướng mày: “Chuyện lớn tới đâu cũng phải chờ ngày mai.”
Sở Kiều Kiều tiếp tục nói: “Không, phải nói ngay bây giờ.”
Sắc mặt của Đường Việt Sâm sa sầm trong chớp mắt. Anh buông tay Sở Kiều Kiều ra, tựa vào vách tường, đứng ngược hướng với ánh sáng, đối diện với Sở Kiều Kiều. Bóng tối cũng che khuất mọi biểu tình và ánh mắt của người đàn ông.
Dù sao cũng không nhìn rõ được mặt anh nên Sở Kiều Kiều cũng lớn gan hơn, cô đứng thẳng lưng, nói: “Anh Đường, anh cũng là người có uy tín và danh dự, cái đêm ở Seattle kia là do tôi bị người ta bỏ thuốc chứ tôi không cố ý mạo phạm anh hay có ý đồ gì. Tối hôm qua anh… anh cũng như thế, nhưng anh còn cố ý bảo cấp dưới của anh lừa tôi tới. Nếu đã như vậy thì… tôi cũng không trách anh, tôi coi đêm qua như cái đêm ở Seattle vậy. Tôi chỉ muốn làm nhân viên bình thường của Thịnh Thế thôi. Nếu anh thấy tôi không vừa mắt thì có thể đuổi việc tôi.”
Sau khi nói xong, Sở Kiều Kiều vẫn luôn chờ Đường Việt Sâm mở miệng.
Mê Truyện Dịch
Cặp mắt như chim ưng của Đường Việt Sâm lúc này không khác gì cặp mắt của một con sư tử trong bóng tối cả, anh hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt.
Ừm, người phụ nữ này nhìn có vẻ không sợ không lo lắng, nói có trật tự. Ít nhất người phụ nữ này biết xem xét thời thế, nói đúng trọng điểm, nhưng mà tất cả đều vô dụng trước Đường Việt Sâm.
Người đàn ông giấu đi mọi cảm xúc trên mặt, yết hầu giật giật: “Tiếp tục đi.”
Sở Kiều Kiều cắn môi dưới, tiếp tục cái mẹ nhà anh ấy?!
Cô đã nói rõ ràng tới như vậy mà?
Thấy Sở Kiều Kiều không nói chuyện nữa, Đường Việt Sâm bước vài bước tới gần cô.