Sở Kiều Kiều trong lòng than thở không biết bao nhiêu lần, ai thèm để ý đến cái ôm của anh ta, nhưng trên mặt cô lại bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông: "Cám ơn~"
Từ cảm ơn được thốt ra rất nhẹ từ miệng cô gái và nó văng vẳng bên tai Đường Việt Sâm. Ai đó giật mình và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang giữ sự bình tĩnh với vẻ không hài lòng. Anh đứng dậy và bước xuống đất bỏ đi, quay lưng về phía Sở Kiều Kiều nói: "Dậy đi, pha rượu."
Sở Kiều Kiều cau mày thật chặt với đôi lông mày đẹp đó, người này có bệnh à, nửa đêm đòi pha rượu?
Thấy người phụ nữ phía sau không có động tĩnh gì, Đường Việt Sâm đột ngột quay người lại: “Ngây người làm gì? Mau lên.” Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông muốn nuốt chửng Sở Kiều Kiều, sự dịu dàng vừa rồi ở đâu!
Sở Kiều Kiều hiểu rõ, cô vẫn không thể bỏ cuống được tư thái của chính mình, còn trước mắt người đàn ông này, Sở Kiều Kiều hoàn toàn không phải người, không phải nữ nhân mà là đồ chơi búp bê của anh ta thôi. Anh ta vui vẻ thì ôm cô, hôn hít sờ soạng, nếu là khó chịu sẽ bị tra tấn, không thể không nghe lời anh.
Sở Kiều Kiều đáp: "Ừ ~"
Sở Kiều Kiều không biết biệt thự lớn cỡ nào, khi cô mặc quần áo đi ra ngoài, hành lang đã tối om, cô cũng không biết công tắc bật sáng ở đâu, huống chi cô còn không biết Đường Việt Sâm nói đi đâu.
Thứ duy nhất trong hành lang tối om chính là ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ cuối cùng, khiến cho hành lang yên tĩnh càng thêm kinh hãi, Sở Kiều Kiều đứng ở cửa phòng ngủ không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, cửa trong cùng đột nhiên mở ra, lộ ra một tia ánh sáng, trên người đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn: "Chày cối ở đâu rồi? Cút qua đây."
Đột nhiên bị một người đàn ông ở trong hành lang im lặng như vậy hét, Sở Kiều Kiều cảm thấy dựng hết cả tóc gáy, nhấc chân chạy tới: "Tôi cũng không biết anh đang ở đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8821-vo-yeu-tai-thuong-22-trong-va-ngoai-cuoc-choi.html.]
Người đàn ông đè Sở Kiều Kiều ra sau cửa một cách hung tợn: "Cái miệng này của cô ngoài ăn ra cũng không biết gọi một tiếng à?"
Bản thân câu nói này không sai, nhưng khi hai người mơ hồ và khó xử như vậy nhưng câu nói của Đường Việt Sâm lại mang ý khác, Đường Việt Sâm liền sững sờ!
Đèn trong phòng sáng như ban ngày, đôi mắt người đàn ông tối như bầu trời sao, Sở Kiều Kiều đang ngắm nhìn lại nhíu mày: "Anh, anh đứng dậy, tôi pha rượu cho anh~" Cho anh uống c.h.ế.t luôn.
Lúc này Sở Kiều Kiều đã hạ thấp tư thế, giọng nói nhẹ nhàng hơn, cô không muốn đôi co với người đàn ông này nữa, cô hiểu mình không phải là đối thủ của anh ta và cô còn rất nhiều việc phải làm! Bây giờ phải rời khỏi sự kiểm soát của Đường Việt Sâm trước, nếu không sớm muộn gì cũng lộ tẩy.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông lúc này có vẻ hài lòng với thái độ của Sở Kiều Kiều, bóp chặt đôi má mịn màng của người phụ nữ: "Pha một cốc bố già."
Sở Kiều Kiều nhìn quanh căn phòng, căn phòng rất lớn, là một khung ba tầng được ngăn cách bởi những khúc gỗ chất lượng cao.
Cảm giác tổng thể cổ điển, thanh lịch và trang nhã, tất cả đều có một hầm rượu nhỏ.
Ở tầng 1 trưng bày nhiều loại rượu vang, và các loại rượu khác, phòng pha chế và quầy bar hình bầu dục. Tầng 2 và tầng 3 là phòng triển lãm và khu vực thử rượu, cũng như phòng họp nhỏ và phòng tiếp tân.
Sở Kiều Kiều đến nhìn Đường Việt Sâm, nhìn Đường Việt Sâm một cách lười biếng, người đàn ông mặc áo ngủ nhìn không ra đường đột nhưng lại có một sức hấp dẫn đặc biệt, Sở Kiều Kiều nhéo nhéo chính mình kinh hỉ, nhìn Đườg Việt Sâm: "Nơi này của anh nhỏ nhưng cõ võ đấy, không tệ."
Đường Việt Sâm dường như không hài lòng với thái độ thay đổi đột ngột của Sở Kiều Kiều, khẽ cau mày trừng mắt nhìn cô: "Bắt đầu làm việc đi."