“Ừ, dì không có chuyện gì thì thường xuyên vào xem thử, có bất cứ chuyện gì thì lập tức tìm tôi.” Đường Việt Sâm nói xong, bác gái liền rời khỏi phòng sách, vừa ra khỏi liền nhìn thấy Sở Kiều Kiều đi chân trần từ trong phòng chạy ra.
“Trời ơi! Tổ tông của tôi ơi, sao cô không đi dép vào hả? Đây, sao mặc ít như vậy mà chạy ra khỏi phòng rồi…….” Bác gái hét lên một tiếng thất kinh như vậy, đương nhiên là kinh động đến Đường Việt Sâm.
Đường Việt Sâm ra khỏi phòng sách: “Chuyện gì vậy?”
Bác gái này cũng không biết như thế nào mới tốt, Đường Việt Sâm nhìn bác gái: “Dì đi làm việc trước đi.”
Sở Kiều Kiều không thèm nhìn tên đàn ông độc ác, lông mày cong lên: “Giúp tôi mua ít thuốc.”
Đường Việt Sâm nheo mắt: “Không phải y tá đã kê đơn thuốc rồi sao?”
Sở Kiều Kiều cắn môi: “Ý tôi là cái thuốc kia, cái mà, cái mà có hiệu lực 72 giờ ấy…….”
Sở Kiều Kiều nói, đầu ngón chân khó chịu chọc xuống mặt đất.
Đường Việt Sâm giơ tay vuốt trán: “Cái đó…….tôi kêu bác sĩ Lục sau khi tan làm đem đến rồi, cô cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Sở Kiều Kiều quay người bước vô phòng đóng sầm cửa lại.
Đường Việt Sâm tức giận cau mày, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia một lúc, quay người đi vào phòng sách.
Đường Việt Sâm vô duyên vô cớ tức giận, anh tức giận chẳng qua là vì Sở Kiều Kiều dựa vào cái gì mà nhăn mặt với anh, dựa vào cái gì mà dám tát anh, dựa vào cái gì mà ghét bỏ anh?
Đường Việt Sâm đã gặp qua không ít phụ nữ, dạng người gì cũng có, thường xuyên có người châm chọc anh: “Đường thiếu, bất luận là trung niên, hay là người đã có chồng, đến trước mặt anh đều là trái tim thiếu nữ hết…..”
Vậy cũng coi như là kinh nghiệm tình trường của anh với phụ nữ rất phong phú chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8792-vo-yeu-tai-thuong-19-the-ma-chan-ghet-anh.html.]
Nhưng mà, An Kỳ này, anh thật sự không hiểu nổi!
Buổi chiều, Vương Nhất Minh đã đến phòng làm của Đường Việt Sâm sớm hơn Lục Dịch Thành một bước.
Vương Nhất Minh nóng lòng nói: “Đường tổng, tra ra rồi, không có vấn đề gì, địa chỉ ngày sinh tất cả đều đúng, cũng điều tra Sở Kiều Kiều rồi.”
Đường Việt Siêu nhướng mắt: “Nói xem tình hình hiện tại của Sở Kiều Kiều?”
Mê Truyện Dịch
Vương Nhất Minh cũng hoang mang: “Sở Kiều Kiều cũng ra nước ngoài rồi, nhưng chúng tôi điều tra ra là cô ấy đi Toronto.”
Đường Việt Siêu xua tay: “Nghỉ ngơi đi! Vất vả rồi, người đang ở đây! Không cần làm phiền mọi người nữa, nếu đã……..không có vấn đề gì vậy thì trước tiên để cô ấy ở đây đi.”
Sau khi Vương Nhất Minh rời đi, Đường Việt Sâm xem tài liệu của An Kỳ trên máy tính, chứng minh thư của cô gái hiển thị mai là sinh nhật cô?
Đường Việt Sâm xem lại lần nữa những thứ mà Vương Nhất Minh điều tra được tối qua, cuộc gọi của Quan Nhất Hàm đến lần thứ n, anh bắt máy: “Nhất Hàm, chuyện gì vậy?”
Giọng điệu và khẩu khí của người đàn ông không lạnh không nóng, không có gì khác so với trước đây.
Quan Nhất Hàm không thể bình tĩnh được! Rốt cuộc tối hôm qua anh giải quyết thế nào chứ? Tại sao không chịu nghe điện thoại của cô ta, mấy thứ như tin nhắn và wechat cô ta đều không mong chờ Đường Việt Siêu sẽ trả lời cô ta.
Cho dù có nhiều nghi ngờ như vậy, nhưng Quan Nhất Hàm lại không dám hỏi Đường Việt Siêu, chỉ nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh vẫn luôn không nghe điện thoại của em, em sợ muốn chết, còn cho rằng anh có chuyện gì cơ…….”
Đường Việt Sâm cũng có diễn xuất khá ổn: “Ừm, đang chuẩn bị gọi cho em đây, không phải do em gọi trước sao, tối qua….. sau đó thấy không ổn, Lục Dịch Thành cho anh một mũi tiêm, ngủ mười mấy tiếng từ đó đến giờ mới tỉnh lại, bây giờ vẫn đang rất mê man.”
Quan Nhất Hàm nghe thấy liền đau lòng: “Vậy em qua chăm sóc anh, mấy người của anh em không yên tâm họ có thể chăm sóc anh tốt hơn em!”