Đường Việt Sâm tắm rửa xong, cũng chỉ mặc áo tắm rồi đi đến phòng làm việc.
Cách một bàn làm việc, Vương Nhất Minh đưa một cái USB cho Đường Việt Sâm: "Đường tổng, đã điều tra xong, đã điều tra suốt vài giờ đêm qua."
Đường Việt Sâm liếc mắt nhìn USB: "Là An Kỳ?"
"Không phải." Vương Nhất Minh nhìn thấy trên mặt Đường Việt Sâm có dấu ngón tay, còn trên cổ tay cũng có vết cào, trong lòng lúc này càng thêm run sợ.
Vương Nhất Minh đã đi theo Đường Việt Sâm nhiều năm như vậy, cũng biết gần vua như gần cọp, vị sếp này tính tình nóng nảy, tình huống cụ thể giữa anh và Quan Nhất Hàm, bản thân anh ấy là cấp dưới nên không dám hỏi, chỉ là thấy và nghe rồi phán đoán, Đường Việt Sâm cũng không thích Quan Nhất Hàm...
"Nói chuyện." Thấy Vương Nhất Minh ấp úng không nói lời nào, Đường Việt Sâm gầm nhẹ.
Vương Nhất Minh cắn môi dưới: "Dạ, là phục vụ bưng ly kia." Nói xong, Vương Nhất Minh cúi đầu, tối qua xảy ra chuyện như vậy, anh ta cũng có trách nhiệm, theo lý mà nói thì anh ta phải luôn có mặt chứ không phải cần đến Đường Việt Sâm phải gọi, anh ta nhất định phải ở cạnh anh, nhưng tối qua anh ta lại bị Quan Nhất Hàm gạt sang một bên, đuổi đi.
Đường Việt Sâm đương nhiên không phải kẻ ngu, híp mắt: "Là nhân viên phục vụ kia sao?"
"Dạ." Vương Nhất Minh đáp.
Đường Việt Sâm thấy Vương Nhất Minh ấp úng như thế, hơn nữa hôm nay Vương Nhất Minh cũng không hành xử theo cá tính bình thường, liền để cho Đường Việt Sâm cảm thấy suy đoán của mình cũng đúng tám chín phần.
Đường Việt Sâm nhìn Vương Nhất Minh: "Có liên quan tới Quan Nhất Hàm?"
Vương Nhất Minh như được đại xá mà thở phào nhẹ nhỏm: "Dạ." Nói xong, Vương Nhất Minh lén nhìn Đường Việt Sâm, lúc này lại nói: "Chuyện tối qua cũng là tôi đã sai, Đường tổng yên tâm, tôi cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8772-vo-yeu-tai-thuong-15-khong-phai-co.html.]
Đường Việt Sâm vuốt vuốt cái USB kia: "Cậu cầm trước đi, về sau tôi sẽ xem."
Vương Nhất Minh cẩn thận báo cáo hết tất cả các chi tiết đã tra ra được từ tối qua và cả chuyện nhân viên kia đã nhận tội cho Đường Việt Sâm, Đường Việt Sâm lại cho anh ta ra ngoài, hoạt động của rượu trang hôm nay đừng làm phiền đến anh, cũng không sắp xếp công việc cho An Kỳ, cho người canh gác nơi này, bất luận là ai cũng không được vào.
Vương Nhất Minh nhận lệnh, đi ra biệt thự.
Đường Việt Sâm đứng trong phòng làm việc, đứng trước cửa sổ, lấy điếu thuốc, lúc này ánh mặt trời bên ngoài đã lên, ánh bình minh nhuộm đỏ hơn phân nửa phía chân trời, nhưng Đường Việt Sâm lại cảm thấy bực bội bất an, cảm thấy trong lòng vướng bận, mà ngay cả tiếng chim hót ríu rít ngoài kia nghe vào tai của anh cũng trở thành tạp âm.
Đường Việt Sâm bực bội xoay người dập điếu thuốc trong gạt tàn, quay người đi về phía phòng ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ, vẫn là bức màn giam cầm, người đàn ông bực bội nhíu mày, đưa tay vỗ vào nút trên tường, 'cạch' một tiếng, tất cả đèn trong phòng đều sáng lên, nhưng trên giường hay trên đất cũng không thấy bóng dáng của An Kỳ.
Đường Việt Sâm thoáng cái liền luống cuống, ngay sau đó, người đàn ông nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.
Hoá ra là cô đang tắm sao?
Lúc này Đường Việt Sâm mới thở phào một cái, kéo màn cửa sổ ra, nhìn tình cảnh trên giường cũng có thể biết được tối qua chiến đấu kịch liệt đến mức nào!
Đường Việt Sâm dựa lưng vào cửa sổ, híp con người đen dài nhìn vẻ đẹp nơi đây, môi mỏng cong lên một độ cong không dễ phát giác.
Mê Truyện Dịch
Tình cảnh này khiến anh nhớ đến chuyện sau đêm Seattle hôm đó, trong giường lớn trắng như tuyết loang lổ đoá hoa, đỏ đến chói mắt!
Đường Việt Sâm nhìn thời gian, đã lâu vậy rồi sao còn chưa ra, hơn nữa tiếng nước vẫn cứ luôn chảy...