Nghe tiếng xe dần đi xe, ánh mắt Đường Việt Sâm lạnh như băng, bấm gọi Vương Nhất Minh: "Người đâu?"
"Trong tầng hầm, Đường tổng." Vương Nhất Minh cung kính nói.
Mà Sở Kiều Kiều hoàn toàn không biết chuyện gì lại bị Vương Nhất Minh nhét vào trong xe dưới tầng hầm biệt thự số sáu, đối mặt với ánh sáng lờ mờ bên ngoài, Sở Kiều Kiều không sợ mới là lạ, nhưng bên ngoài căn bản không có ai đáp lại cô, rốt cuộc là cô đã xúc phạm Thái Tuế nào mà lại bị đối xử như vậy?
Bởi vì là biệt thự tư nhân nên phía dưới tầng hầm càng thêm yên tĩnh đến mức quỷ dị, cũng may là Vương Nhất Minh cũng không phải loại người vô tình như vậy, đã hạ cửa sổ xe xuống một nửa trước khi khoá, mới khiến cho Sở Kiều Kiều cảm thấy có lẽ Vương Nhất Minh không có ý đồ muốn sát hại cô.
Mà lúc Đường Việt Sâm gọi điện thoại đến thì Sở Kiều Kiều từ trong xe hô to: "Có ai không... cứu mạng..."
Mê Truyện Dịch
Nghe tiếng Sở Kiều Kiều la hét, toàn thân người đàn ông liền bốc hoả, càng không thể nhịn thêm được nữa.
Đêm ở Seattle hôm đó hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt.
"Đưa người lên lầu. Phòng ngủ." Đường Việt Sâm nói thêm hai chữ cuối liền cúp điện thoại.
Vương Nhất Minh xách Sở Kiều Kiều như chim ưng gắp gà con lên lầu, Vương Nhất Minh đưa tay gõ cửa: "Đường tổng..."
Cửa được người bên trong mở ra, Đường Việt Sâm nhìn Vương Nhất Minh: "Đưa người vào, cậu xuống lầu, không có lệnh của tôi thì không cho phép bất cứ ai lên lầu."
Sở Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng được lời của Đường Việt Sâm, bởi vì cô đứng ở phía sau Vương Nhất Minh cho nên không thấy rõ biểu cảm của Đường Việt Sâm, thì đã bị Vương Nhất Minh đẩy vào trong: "Cô An Kỳ, Đường tổng tìm cô nói chuyện." Nói xong, Vương Nhất Minh thay họ kéo cửa 'ầm' một tiếng, lòng bàn chân như bôi dầu mà quay người chuồn mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8762-vo-yeu-tai-thuong-14-dem-dien-cuong.html.]
Thân thể Sở Kiều Kiều chợt nhẹ, cô bị Đường Việt Sâm ấn lên tường, lồng n.g.ự.c người đàn ông to lớn trần trụi, hai mắt đỏ thẫm: "Cô chán sống rồi có phải không?"
Sở Kiều Kiều sợ hãi trốn tránh: "Anh, anh bị bệnh à? Tôi có chọc gì đến anh đâu?"
Đường Việt Sâm đương nhiên biết thuốc này không phải do Sở Kiều Kiều bỏ vào, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi về cô, nhưng trước mắt, người đàn ông đang muốn hạ hoả.
Đường Việt Sâm vội vàng ấn Sở Kiều Kiều lên ghế sô pha lớn, dục vọng trong đáy mắt và cơ thể nóng nổi lại khiến cho Sở Kiều Kiều có cảm giác quen thuộc, bộ dạng này hệt như đêm đó ở Seattle vậy!
"An Kỳ, đêm ở Seattle, tôi đã trở thành thuốc giải cho cô một lần, đêm nay, cô cũng phải làm thuốc giải cho tôi..." Người đàn ông nói xong, liền hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của Sở Kiều Kiều, cũng không thương hoa tiếc ngọc lột đồ cô sạch sẽ rồi ném lên trên giường lớn.
Hôm nay là một đêm điên cuồng, cuối cùng Sở Kiều Kiều khóc đến hôn mê...
Hôm sau, người đàn ông tỉnh lại thì thấy người đẹp đang nằm trong ngực, hồi tưởng lại, Đường Việt Sâm cũng không có hồ đồ, anh vẫn còn nhớ rõ mọi thứ trước khi triệt để mất hết ý thức.
Tối qua người phụ nữ này ăn không ít đau khổ từ anh, quả thật bị anh tra tấn đến hôn mê rồi mới được anh buông tha, nhưng cả đêm anh đều muốn giam cầm người phụ nữ này bên người.
Đường Việt Sâm kéo Sở Kiều Kiều đến gần, nắm cái cằm của cô ngẩng lên, ánh mắt của cô đã không chịu nổi mà sưng đỏ!
"Chát." Một cái tát vang dội đánh lên mặt của Đường Việt Sâm.
Sở Kiều Kiều trừng mắt chỉ vào người đàn ông trước mặt: "Khốn nạn."