“Đừng nhúc nhích, Noãn Noãn em như thế này đáng yêu quá.”
An Noãn Noãn giật nảy mình, suýt thì uống một ngụm lớn nước tắm. Mẹ kiếp, sao anh lại ở sau lưng cô?
Cô nàng nào đó nhảy bật ra khỏi trong nước, kêu to: “Này. Đồ lưu manh nhà anh, sao anh lại dám nhìn lén em tắm hả…?
Cố Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài: “Cô nhóc nhà em đúng là đồ không có lương tâm. Bổn soái rõ ràng đang hầu hạ em tắm rửa, rắc hoa cho em, sao nghe em nói lại biến thành anh rình coi em tắm rồi, hả?”
Gì cơ?
Hoá ra mấy cánh hoa này là do anh rắc?
Cảm xúc của cô tụt xuống trong giây lất… Cô còn tưởng khách sạn cao cấp Lệ Bách này thiết kế một thiết bị “siêu ngầu” chuyên rắc hoa trong bể tắm cơ đấy. Hoá ra là do người làm ra, phải trừ điểm ngay!
“Tách!”
Cố Bắc Thần chụp lại khuôn mặt của An Noãn Noãn lúc này xong mới thả tay cô ra.
“Được rồi, em tự thả lỏng đi, cần cái gì cứ việc gọi anh, lúc nào anh cũng phục vụ miễn phí cho phu nhân được.”
An Noãn Noãn trợn trắng mắt: “Anh là đồ biến thái, sao lại chụp ảnh em đang tắm được…”
Cố Bắc Thần nhíu mày, mở di động ra, cho cô xem ảnh: “Cô nhóc này, chồng em phóng đãng đến mức chụp ảnh khỏa thân của vợ mình ư? Anh chỉ chụp khuôn mặt em khi có cánh hoa rơi lên mắt em để làm kỷ niệm thôi.”
Khi An Noãn Noãn bọc khăn tắm đi ra, Cố Bắc Thần đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, tay còn lại của anh cầm điện thoại lướt lên lướt xuống.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-872-an-noan-noan-em-phai-chiu-trach-nhiem-voi-anh.html.]
Ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, mày nhíu chặt, mắt khẽ híp lại, anh chậm rãi ngửa đầu, nhả khói thuốc, yết hầu trượt lên trượt xuống. Trông anh lúc này đúng là kiểu người đang có chuyện vui nên cực kỳ vui vẻ.
Tối hôm qua anh “muốn” cô cực kỳ “hung ác”, anh thì thoải mái, sung sướng rồi nhưng cô nàng nào đó lại “khổ” biết bao.
Người nào đó đang gửi mail, sau khi gửi mail xong, anh tắt điện thoại, lại tiếp tục hút thuốc. Anh rõ ràng không xoay người nhưng giọng nói gợi cảm lại vang lên: “Tắm xong rồi à?”
An Noãn Noãn nhíu mày, nhìn chằm chằm gáy người nọ, tức giận nói: “Em… em không có quần áo mặc.”
Lúc này Cố Bắc Thần mới nhả hơi thuốc cuối cùng ra, anh ấn đầu t.h.u.ố.c lá vào trong gạt tàn rồi chậm rãi xoay người. Đôi môi mỏng khẽ cong lên, ra hiệu bằng ánh mắt với cô: “ Quần áo được đưa tới rồi, ăn cơm trước đã!”
An Noãn Noãn xấu hổ vô cùng, rũ mắt thấp giọng nói: “Khụ, ai mang quần áo tới vậy?”
Cố Bắc Thần đương nhiên nhìn ra cô đang xấu hổ. Cô nàng này chắc chắn đang lo lắng bị người ta nhìn thấy cả căn phòng hỗn độn, đặc biệt sợ người quen nhìn thấy cô đã “hi sinh” một cách oanh liệt.
Vị thủ trưởng nào đó một khi vô sỉ và ấu trĩ thì chẳng ai có thể bằng được. Cố Bắc Thần chơi xấu kéo An Noãn Noãn vào lòng, cúi đầu, cười xấu xa bên tai cô: “Nếu vậy thì bổn soái mặc quần áo cho em trước rồi nói cho em biết ai đưa quần áo tới, được không?”
An Noãn Noãn chớp chớp mắt một lúc mới nhận ra Cố Bắc Thần chơi xấu. Cô thầm rủa một tiếng trong lòng “đồ không biết xấu hổ”. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy tên nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
“Á!” An Noãn Noãn sợ hãi kêu lên rồi che n.g.ự.c mình lại.
Cô nhìn qua gương liền thấy cần cổ trắng nõn như thiên nga và phần n.g.ự.c của cô mình đều đầy vết đỏ, mấy vết này đều là kiệt tác của Cố Bắc Thần.
Kiệt tác này có yêu, có trừng phạt, có tương tư thành bệnh khắc vào cốt tuỷ~
“Ha ha!” Cố Bắc Thần thấy cô giữ chặt khăn tắm che lấy mình và thét chói tai thì cười to thành tiếng. Anh xoa đầu cô: “Được rồi, anh đùa em thôi. Em mau đi thay quần áo rồi ra ăn cơm.”