Đường Việt Sâm đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ dài như ngọc của cô gái: “Sao lại không đeo găng tay?” Vừa nói vừa kéo cổ áo choàng của cô gái lại cao hơn: “Có lạnh hay không?”
Cô gái cười thẹn thùng, lắc đầu nói: “Vẫn ổn mà! Anh không phải nói là sẽ qua đây trễ một chút hay sao, thế nào lại đến trước cả em nữa?”
Trước sau khóe môi Đường Việt Sâm vẫn luôn ngậm cười, ánh mắt ngắm nhìn cô gái đặc biệt ôn nhu, giọng điệu và động tác đều ôn nhu đến mức khiến người ta c.h.ế.t trong yêu chiều, đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc mai của cô gái, vén lọn tóc kia ra sau tai của cô: “Xử lý xong chuyện thì qua luôn, còn không phải là vội vàng muốn gặp em hay sao!”
Khung cảnh và cách nói chuyện như vậy thật sự khiến những người phụ nữ khác ghen ghét, huống gì là Sở Kiều Kiều còn đánh bậy đánh bạ có một đêm kia với người đàn ông, cảnh tượng này không thể nghi ngờ là một loại trào phúng trần trụi đối với cô.
Sở Kiều Kiều đi làm không có mặc trang trang phục tiêu chuẩn nhưng ở phòng pha chế rượu cần thiết phải mặc áo khoác dài trắng, tóc cần gọn gàng cuộn trong mũ, cho nên khi cởi áo áo khoác dài trắng và mũ sau khi kết thúc công việc cô chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái bình thường.
Mê Truyện Dịch
Áo sơ mi thoải mái họa tiết màu lam viền trắng bất quy tắc, quần jean mềm ống đứng, áo sơ mi nhét trong quần jean, giày da đế thấp ba centimet, mái tóc được búi tùy ý sau đầu, mặt mộc, tất cả đều cùng khung cảnh trước mắt không hợp nhau.
Bởi vì Đường Việt Sâm và cô gái xinh đẹp kia không coi ai ra gì mà ân ân ái ái, trên bậc thang đã có người bắt đầu khoa trương kêu rên: “Khoe ân ái thì mau chết.”
Nhìn từ mấy câu vui đùa không để ý giữa bọn họ và Đường Việt Sâm, hẳn là bạn bè quan hệ rất tốt nhỉ!
Đường Việt Sâm ôm lấy eo cô gái xinh đẹp kia bước từng bước đi lên bậc thang, chuẩn bị tiến đến sảnh vào biệt thự.
Những nam nữ ăn mặc đồng phục cùng loại, mỉm cười tiêu chuẩn giữ tư thế mời phục vụ khách quý: “Mời Đường thiếu và Quan tiểu thư nhìn trước xem có hài lòng hay không, mời hai vị!”
Sở Kiều Kiều đứng dưới bóng cây bên dưới bậc thang, chỉ muốn tự mình biến mất khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8711-vo-yeu-tai-thuong-09-co-phai-co-ay-hay-khong.html.]
Tuấn nam mỹ nữ nơi bậc thang vây quanh Đường Việt Sâm và cô gái xinh đẹp được gọi là Quan tiểu thư kia như tổ tò vò.
Đội trưởng vệ sĩ đi đến, cung kính nói: “Cô An xin đi theo tôi.”
Sở Kiều Kiều sửng sốt nhưng vẫn nhấc chân đi theo người kia đi một đường vào sảnh lớn biệt thự, trong sảnh lớn ánh đèn lấp lánh, xa hoa làm chói mắt người khác, kỳ thật những trường hợp như vậy Sở Kiều Kiều đều đã từng quen thuộc đến chán nản, giờ đây nhìn thấy cũng không hề kinh ngạc hay vui mừng, càng không nói đến có thể nhìn thấy từ trên khuôn mặt cô sự hâm mộ chưa trải sự đời, cũng chẳng mong nhìn được trong mắt cô sự tham lam.
Lúc này Sở Kiều Kiều chỉ không thích ứng việc bị ánh đèn chiếu đến trong một giây đồng hồ, sau đó quay ra hỏi vệ sĩ người đã đưa cô vào cửa ngay: “Nơi làm việc của tôi ở đâu?”
Vệ sĩ vẫn cung kính như cũ nói: “Đi theo tôi.”
Khắp sảnh lớn biệt thự thân ảnh nhộn nhịp, bóng hình đan xen!
Ở vị trí trung tâm sảnh lớn còn có một sân khấu trên không treo trên cao, trên sân khấu đã có người đang đánh đàn…...
Sở Kiều Kiều theo chân vệ sĩ tiến đến một quầy bar bằng thủy tinh rất lớn ngay đối diện cửa.
Trước n.g.ự.c Sở Kiều Kiều còn đeo một thẻ tên công tác của “Quốc Sắc Thiêm Hương”, nhưng cô thật ra không chú ý đến cái này, một vài nhân viên công tác đứng bên trong quầy bar xem ra vô cùng cung kính với người đứng sau vệ sĩ.
“Chào anh Vương! Vị này là?” Một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi nhiễm một hạt bụi, từ đầu đến chân thoải mái tươi trẻ, sạch sẽ, vừa nhìn là thấy ngay đây là một thanh niên sống có phẩm vị.
Vệ sĩ được gọi là anh Vương kia nhìn qua Sở Kiều Kiều, đôi mắt liếc qua thẻ tên trước n.g.ự.c cô, nói với thanh niên: “An Kỳ, người pha chế rượu của trang viên, đêm nay đến làm trợ thủ cho cậu.”