Nhìn lại khung cảnh suối nước nóng, nhiều vườn câu cá liên kết với nhau, sân gôn, cách đó mười dặm là vườn cây, là các loại trái cây, hoa cỏ không biết tên.
Mưa bụi sương mù ở nơi vui chơi, nơi trượt tuyết và hồ tuyết vậy mà lại ở trong rượu trang.
Do Sở Kiều Kiều đã thưởng thức phong cảnh quá mức chăm chú, mà bất tri bất giác trời đã tối rồi, nhưng cô lại không phát hiện ra, ngay cả khi bên cạnh xuất hiện một người cao to mà cô cũng không nhận ra.
"Nhìn rất đẹp sao?" Một giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Sở Kiều Kiều sợ đến mức suýt nữa té khỏi đồi núi.
"A..." Sở Kiều Kiều hét lên một một tiếng, tay huơ loạn trong không trung, thân thể chợt nhẹ, còn cái eo thì bị người đàn ông nắm lại, gương mặt của Đường Việt Sâm hiện lên rõ ràng, Sở Kiều Kiều không vui trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh không phát ra tiếng động là muốn hù c.h.ế.t tôi sao?" Quan trọng là lúc này trời đã tối, xung quanh yên tĩnh như vậy, bên cạnh một cô gái lại xuất hiện một giọng đàn ông, cô không sợ mới là lạ.
Mê Truyện Dịch
Đường Việt Sâm vẫn luôn ôm eo của Sở Kiều Kiều, người phụ nữ nhìn lên cũng chỉ nhìn tới cằm anh: "Đi ra ngoài sao không mang điện thoại?"
"Tôi tan làm ăn cơm xong liền trực tiếp đi dạo, không có quay lại ký túc xá nên không mang theo điện thoại, Đường tổng tìm tôi có việc gì sao?" Sở Kiều Kiều nói xong liền tránh khỏi cái ôm của Đường Việt Sâm.
Có điều Sở Kiều Kiều bị Đường Việt Sâm doạ chưa hết sợ hãi, sắc mặt trắng dần đỏ lên, tay còn không ngừng vuốt ngực.
Thật ra đêm đó ở Seattle cũng không biết đã ném điện thoại ở đâu, điện thoại bây giờ là do chị Lâm Linh đưa cho cô cùng với những thứ cần thiết hằng ngày, sim điện thoại đều là mới.
"Không phải là cô nói pha chế rượu cho tôi để xin lỗi sao, tại sao lại quên rồi?" Giọng nói của Đường Việt Sâm nghe có vẻ rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8692-vo-yeu-tai-thuong-07-nguoi-dan-ong-chet-tiet.html.]
Sở Kiều Kiều im lặng nuốt nước miếng, gật đầu: "À, chuyện đó, tôi nghĩ là anh quên rồi, vậy bây giờ có thể đi pha chế rượu cho anh sao?"
Hôm nay Đường Việt Sâm mặc quần áo bình thường, quay người đút hai tay vào túi quần, đi hướng xuống núi: "Đi thôi."
Sở Kiều Kiều thận trọng bước đi, bây giờ đã tối rồi, nếu không cẩn thận thì sẽ té xuống.
Đường Việt Sâm quay đầu lại, nhíu mày: "Lo sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con kiến sao?"
Sở Kiều Kiều đi giầy cao gót ba cm, sao có thể đi xuống cùng anh, nhưng lại không dám chống đối sếp: "À, anh đi trước đi, tôi lập tức tới phòng pha chế ngay."
Đường Việt Sâm vuốt trán, không kiên nhẫn tiến lên, duỗi cánh tay dài ra kéo Sở Kiều Kiều xuống núi, khiến cho Sở Kiều Kiều theo quán tính ngã vào n.g.ự.c Đường Việt Sâm, Sở Kiều Kiều sợ tới mức "a" một tiếng theo bản năng, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông.
Lúc này, tư thế của hai người thật sự quá mờ ám, thân thể hai người đều cứng lại, ngay sau đó, Sở Kiều Kiều mới nhận ra mình đang mạo phạm sếp, nhanh chóng buông tay ra, mặt nóng rát, mặc kệ Đường Việt Sâm mà đi xuống dưới, bàn chân vì bối rối mà lảo đảo.
Đường Việt Sâm nhìn thấy liền nhíu mày, đi tới cầm cổ tay Sở Kiều Kiều: "Sĩ diện cái gì, ngủ cũng ngủ rồi."
Ối.
Sở Kiều Kiều cảm thấy bản thân lúng túng đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống, người đàn ông c.h.ế.t tiệt này vừa gặp đã nói chuyện đó là có ý gì!