Sở Kiều Kiều dùng bút vẽ lên một dấu tích ở điều khoản thứ nhất: "Tôi chọn điều khoản thứ nhất, ở công ty anh làm việc lặt vặt là được rồi."
Đường Việt Sâm không để ý nhìn Sở Kiều Kiều, người phụ nữ này đang mặc quần áo mà anh đã cho người đi mua, nhưng tóc và gương mặt thì có thể nhìn ra là cô cố ý không chải chuốt.
Từng hành động, từng lời nói và việc làm của cô, kể cả kêu tên anh bằng ba chữ 'Đường Việt Sâm' 'lạ lẫm' cũng không kinh ngạc đến vậy, Đường Việt Sâm xác định một trăm phần trăm người phụ nữ ngồi bên cạnh chính là Sở Kiều Kiều kia.
Sở Kiều Kiều mặc quần áo hàng hiệu do Đường Việt Sâm cho người mua tới, nhưng cô để mặt mộc không trang điểm, tùy tiện buộc tóc trên cao, tuy để mặt mộc và không khác gì bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trời ban và khí chất bên trong của cô, nhưng nhìn cô như vậy lại giống cô gái bình thường.
Đường Việt Sâm thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Cô cũng có thể suy nghĩ được mà, lương làm việc lặt vặt không cao đâu."
Sở Kiều Kiều ngừng nắm tóc: "Không sao cả, đủ ăn cơm là được rồi."
Chứng minh thư và các giấy tờ khác về thân phận An Kỳ mà Sở Kiều Kiều dùng là do Cẩm Phong làm cho, nếu như bị điều tra thì cũng có thể tra ra người như vậy.
Đường Việt Sâm cũng không phải là nam chính não tàn trong tiểu thuyết, loại đàn ông cả ngày bị ngốc bạch ngọt và Bạch Liên Hoa xoay quanh dụ dỗ, chỉ số thông minh cao chính là sự tự tin của Đường Việt Sâm, nhưng nhiều năm sau anh vẫn cảm khái một câu, 'Đường Việt Sâm tôi thông minh cả đời mà lại hồ đồ nhất thời'! Đương nhiên là chuyện này thì chúng ta tạm thời không nói đến.
Cho nên, trước tiên Đường Việt Sâm cho người đi điều tra tư liệu về An Kỳ.
Họ tên là An Kỳ, hát trong một quán bar người Hoa cách khách sạn Đường Việt Sâm không đến vài phút đi đường, biết đánh đàn tranh cổ, là một cô gái nông dân bình thường trong một thị trấn cổ ở Giang Thành, ba mẹ đều qua đời, do bà nội nuôi lớn, trong lúc học đại học thì bà nội qua đời, bởi vì cô học giỏi nên được nhà trường trao học bổng và có cơ hội đi Châu Âu, sau khi tốt nghiệp đã một thân một mình đến Seattle.
Dựa theo tư liệu tra được thì cô nói chỉ cần đủ ăn cơm thì cũng không kì lạ, dù sao thì cũng là một người ăn no cả nhà không đói bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8671-vo-yeu-tai-thuong-05-pha-che-ruou.html.]
Đường Việt Sâm vẫn luôn cúi đầu nhìn phần văn bản tài liệu trong tay, thật ra vẫn còn đang suy tư về tính chân thật của tư liệu kia.
Người của anh nói, An Kỳ chỉ mới đến quán bar kia hơn ba tháng, quan hệ bình thường rất đơn giản, ban ngày hầu như không ra khỏi cửa, buổi tối đến quan bar ca hát hoặc đàn đàn tranh, xong thì tính tiền với quản lý rồi rời đi, hầu như không có bạn bè.
Đường Việt Sâm lần nữa ngước mắt nhìn Sở Kiều Kiều, gật đầu: "Thành giao, một cô gái làm việc vặt ở 'tập đoàn Thịnh Thế' thì làm sao có thể không đủ ăn cơm. Ký tên đi!"
Người đàn ông chỉ vào bên B ở cuối hợp đồng nói.
Bỗng nhiên, Sở Kiều Kiều nhíu mày, chuyện này vốn là hiểu lầm, anh rốt cuộc muốn điều tra cái gì chứ?
Chuyện này trong thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không tra ra nguyên nhân, chẳng phải là cô sẽ ở tại Thịnh Thế làm chạy vặt suốt sao.
Thấy Sở Kiều Kiều chậm chạp không chịu ký tên, Đường Việt Sâm nhíu mày, giọng nói bình thường: "Cô An còn có ý kiến gì sao?"
Sở Kiều Kiều cúi đầu, nảy ra một ý tưởng, ngước mắt nhìn Đường Việt Sâm: "Công việc ở công ty của Đường tổng có liên quan đến rượu vang?"
Đường Việt Sâm nhướng mày: "Cô An có ý gì?"
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều cũng không sợ anh, tuy tối qua người chịu thiệt, sợ hãi, chịu nhục là cô, nhưng tốt xấu gì cũng hơn rơi vào tay mấy người đàn ông da đen đó, đây gọi là trong hoạ có phúc, về phần người làm tất cả chuyện này là ai, thì cô nhất định phải tra ra manh mối.