Một tay Sở Kiều Kiều đỡ eo nhẹ nhàng nâng cơ thể đau nhức từ dưới chăn bông lên, cố gắng không làm kinh động đến giấc ngủ của người đàn ông, cô không thể mất mặt với người này, tuy rằng Sở gia xuống dốc, cô cũng đã sớm không còn là nữ thần hay là thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng nữa rồi, nhưng chị gái và Cố Bắc Thần vẫn là người có m.á.u mặt! Cô không thể mất mặt ở Seattle.
Sở Kiều Kiều cảm thấy lúc này còn bối rối, sợ hãi hơn là lên pháp trường.
Không dễ dàng gì mới xuống được giường, vẫn may người đàn ông chưa tỉnh dậy, Sở Kiều Kiều vỗ vỗ ngực, nhưng phát hiện ra một điều khiến cô nôn ra máu, trên đất đều là váy, đồ lót của cô, nhưng vấn đề là chúng đều ướt và xoắn vào nhau trên đất, như này thì cô mặc kiểu gì.
Ngẩng đầu, nhìn thấy tủ quần áo, lúc này Sở Kiều Kiều mới có chút hi vọng, may thay đi trên tấm thảm không phát ra chút âm thanh nào, cô đứng dậy, trần truồng nhẹ nhàng đến bên tủ quần áo mở ra, dáng người uyển chuyển của người phụ nữ dưới tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa khiến người đàn ông đã mở to hai mắt mạnh mẽ nuốt nước miếng vài lần!
Sở Kiều Kiều tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, vừa vặn dài qua đùi một chút, nhưng cũng không thể ra ngoài được! Mới sáng sớm cô đã mặc một chiếc áo sơ mi nam đi bộ trên đường phố Seattle chắc chắn sẽ rất thu hút ánh nhìn.
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều chỉ đành nhắm mắt lấy ra một chiếc quần tây nam mặc vô, bỏ áo vô quần, cúi người xắn ống quần lên, lúc này coi như có thể miễn cưỡng ra ngoài, cô vỗ vỗ lồng n.g.ự.c chuẩn bị xoay người nhìn người đàn ông trên giường một cái rồi lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Nhưng khoảnh khắc Sở Kiều Kiều quay đầu lại, cả người đều bất động rồi, hai tay người đàn ông tựa sau đầu ánh mắt xa xăm nhìn cô.
Sợ Kiều Kiều sợ đến mức sắp c.h.ế.t rồi, cũng không biết nên làm gì, chỉ đành ngây ngốc đối mặt với người đàn ông, quên mất việc anh ta là Đường Việt Sâm.
Mà Đường Việt Sâm vẫn dùng ánh mắt sâu thẳm như lúc đầu nhìn Sở Kiều Kiều, theo thời gian mà dần trở nên sắc bén hơn, cho đến khi người đàn ông đột nhiên mở chăn ra tiện tay nhặt lấy chiếc khăn tắm ở dưới đất lên quấn lấy bộ phận quan trọng của mình, một bước lớn đi đến trước mặt, nắm lấy cằm Sở Kiều Kiều, nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh sợ của cô gái.
“Cô……..tên là gì?” Câu nói “Cô là Sở Kiều Kiều” từ trong miệng Đường Việt Sâm đã biến thành một câu như này, trong lòng Sở Kiều Kiều từ từ thở ra một hơi, xem ra anh ấy vẫn không chắc chắn cô chính là Sở Kiều Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8642-vo-yeu-tai-thuong-02-nghi-ngo.html.]
Sở Kiều Kiều lúc này quả thật nhếch nhách không nhìn nổi, tóc tai bù xù, chắc chắn so với Sở Kiều Kiều trước kia không phải cùng một người.
Suy cho cùng Sở Kiều Kiều trước kia cũng là ngôi sao điện ảnh quốc tế, kĩ năng diễn xuất chắc chắn có thể cứu mạng cô vào thời điểm quan trọng.
Sở Kiều Kiều nhướng mày hai mắt hoảng hốt, giả vờ làm vẻ ngây thơ lại sợ hãi, cùng với sự lúng túng không biết nên làm thế nào, sau đó lên tiếng: “An, An Kỳ, Kỳ…….”
Vốn dĩ cô muốn nói là An Kỳ, nhưng mà cái miệng run cầm cập lại nói thành An Kỳ Kỳ.
Đường Thần liếc nhìn Sở Kiều Kiều đang lúng túng, gật đầ: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Cái gì?
Còn phải nói chuyện?
Sở Kiều Kiều nghĩ hay là ba chân bốn cẳng bỏ chạy luôn, nhưng cô biết năng lực và phạm vi thế lực của Đường Việt Sâm, ở Seattle là cô gái chân yếu tay mềm ăn bữa nay lo bữa mai, kiếm sống dựa vào hát dạo và chơi đàn tranh ở quán rượu, trong vài phút là anh có thể đào cô ra thôi.
Nhưng không chạy rồi ngộ nhỡ bị anh nhận ra thì phải làm sao?
Sở Kiều Kiều mạnh mẽ nuốt nước bọt, cúi chào khom lưng với Đường Việt Sâm “Cái đó, không, không cần nói chuyện đâu, tôi……..”