Cố An Ninh vừa bế Ninh Ninh bước vào, cùng lúc An An cũng vừa lắp ráp xong máy bay và đang tự mình tán thưởng, hình như ánh mắt và biểu cảm vẫn đang suy nghĩ gì đó!
Nhìn thấy Cố An Ninh bế em gái, ba cầm đồ chơi của em gái ở phía sau.
“Mami? Sao giờ mẹ mới về?” Nói xong tên nhóc đứng dậy khỏi thảm và chạy tới vồ lấy Cố An Ninh, kết quả bị Hoắc Lệ Hành giữ lấy trán: “Ô hô, cẩn thận, mami đang bế em, va vào ba người các con thì phải làm sao?”
Cố An Ninh nhanh chóng hôn lấy Ninh Ninh rồi thả cô bé lên giường trẻ em, quay đầu đụng với ánh mắt của An An.
An An nhìn Cố An Ninh ánh mắt sáng lên giống y như Hoắc Lệ Hành: “Mami, còn con nữa!”
Cố An Ninh ngồi xổm xuống, kéo con trai từ trong lòng Hoắc Lệ Hành ra ôm một cái, đặt lên trán cậu bé mấy nụ hôn: “Bảo bối hôm nay giỏi quá, càng ngày càng lợi hại rồi, có thể tự tay lắp ráp máy bay, ừm, chụt chụt!” Lại ra sức hôn thêm vài cái.
Ninh Ninh thấy anh trai được mami đen ngợi, bĩu môi với An An: “Em có baba!”
“Baba của em cũng là baba của anh! Ninh Ninh thật ấu trĩ.” An An thêm nhát dao.
Mắt thấy hai đứa nhóc thối lại sắp cãi nhau, Cố An Ninh trợn mắt nhưng vẫn cười hạnh phúc đều ôm hôn hai đứa trẻ nói: “Được rồi, hai đứa đều là con ngoan của baba, mami, bắt đầu từ bây giờ ai không nghe lời, ai nói chuyện thì người đó không phải là con ngoan của mami baba nữa.”
Hai đứa nhóc lè lưỡi làm mặt quỷ với nhau đầy nghịch ngợm, lập tức nhắm mắt, khuôn miệng nhỏ xinh xắn đều hiện lên những vòng cung đẹp đẽ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8572-co-an-ninh-ngoai-tinh-17.html.]
Hoắc Lệ Hành toàn toàn nhìn hai đứa nhỏ đến ngây ngốc, anh ta nghỉ ngơi nửa năm đều sống cùng ba mẹ con họ, từng chút chút một, anh ta thật sự cảm thấy Cố An Ninh người phụ nữ này chỉ có thể dùng hai chữ “thiên sứ” để thay thế mà thôi!
Cặp con trai và con gái của Hoắc Lệ Hành anh ta hiểu chuyện, thông minh, đáng yêu, khoẻ mạnh như bây giờ, đều là do Cố An Ninh đánh đổi bằng trái tim, m.á.u và mồ môi của mình!
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh tắt đèn đầu giường, kéo cánh tay của Hoắc Lệ Hành: “Ra ngoài thôi, ngây ngốc ở đây làm gì.”
Cố An Ninh vừa đóng cửa phỏng lại, liền bị Hoắc Lệ Hành chặn lại ôm vào lòng, Cố An Ninh trừng mắt, nheo mắt nhìn bốn phía không có người hầu, lúc này nhìn chằm chằm Hoắc Lệ Hành, đè thấp giọng nói: “Anh buông tôi ra đi, tôi muốn đến phòng bếp ăn chút đồ ăn khuya.”
“Đi cùng đi, đúng lúc anh cũng đang đói.”
Sau khi Hoắc Lệ Hành nói xong câu này, cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên đen mặt lại, vừa ôm Cố An Ninh đi về phòng bếp vừa nói: “An Ninh, những năm nay thật là……” Cái miệng liền bị Cố An Ninh chặn lại: “Tôi không muốn nghe.”
Anh suốt ngày nói xin lỗi, nói cô vất vả rồi, chịu nhiều oan ức rồi, có tác dụng gì chữ, nghe đến phiền muốn c.h.ế.t rồi, dù Hoắc Lệ Hành anh ta có nói thế nào đi nữa thì những năm tháng thanh xuân đã mất cũng không thể lấy lại được, những giọt nước mắt đã rơi cũng không thể ngọt ngào được, nhưng cô vẫn sống khoẻ mạnh không bị cuộc đời vùi dập đến chết.
Hoắc Lệ Hành biết Cố An Ninh không muốn nhắc đến quá khứ, đối với cô mà nói giống như việc để lộ những vết sẹo khiến cô đau đớn, nhưng đối với Hoắc Lệ Hành mà nói, việc Cố An Ninh cùng hai đứa trẻ những năm đó là sự chế nhạo cực kì to lớn với cuộc sống xa hoa những năm nay của anh ta.
Hoắc Lệ Hành đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Cố An Ninh, nhẹ nhàng quay lại: “An Ninh, xin lỗi em, ngày mốt là giáng sinh rồi…….”
Nói đến đây, Cố An Ninh mới đột nhiên trừng mắt lớn nhìn Hoắc Lệ Hành: “Anh dẹp ngay cái kế hoạch giáng sinh của anh lại! Tôi không muốn bị người ở khắp nơi bàn tán về sự phô trương của anh, không muốn trở thành cuộc trò chuyện của người ta sau bữa tối, như bây giờ là tốt rồi.”