Cố Bắc Thần nhíu mày, kéo tay ôm lấy cô vào trong lòng, bàn tay to lớn nâng đầu cô lên, nhỏ giọng nói với cô: “Hôn môi, chứ nãy giờ em không nghe bọn họ nói gì sao?”
An Noãn Noãn ngượng chín mặt, cô trừng mắt với anh: “Không được, em ngượng!”
Cố Bắc Thành nhíu mày lại, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng phả từng hơi thở nóng bỏng lên tai cô, hơi thở nam tính cũng mùi đàn hương dễ chịu hòa quyện vào nhau trong nháy mắt tràn ngập xung quanh An Noãn Noãn.
“Nhắm mắt lại, phối hợp với anh, nếu không thì tối nay đám người kia không chịu bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Thấy hai người cứ thì thầm với nhau, lề mề chậm chạp không chịu vào chuyện chính, đám người kia lại một lần nữa sôi nổi lên, lại ồn ào thêm lần nữa, nhưng lần này không có quá kích động, chỉ ngồi một chỗ mà hóng chuyện.
Mạc Thành Phi còn bồi thêm một câu: “Cố Soái, cậu xong chưa vậy? Không được thì để tôi thay cậu cho!”
“Ha ha ha ha ha…..”
Người nào đó bỗng nổi giận, đưa mắt nhìn Mạc Thành Phi: “Mạc Thành Phi, ngày mai cậu liền đi đóng chốt ở núi Chung Nam cho tôi.”
“Ách…………”
Liên Hạo và Triệu Chí Minh thấy như vậy liền cười phá lên, dáng vẻ hóng chuyện cực kỳ nhiệt tình.
Cố Bắc Thần cắn răng, ngón tay thon dài nâng cằm của An Noãn Noãn lên, khiến cho cô phải nhìn vào mắt anh, có lẽ cô căng thẳng thật sự, con ngươi ngập nước như thủy tinh, động nhẹ một chút là nước mắt liền chảy ra.
Lần này, Có Bắc Thành cũng không cho cô cơ hội phản ứng liền trực tiếp cúi đầu xuống, một nụ hôn nhẹ lướt qua trên môi cô, một cảm giác mát lạnh tràn ngập trong trí óc An Noãn Noãn!
Cảm giác mát lạnh đó làm hàng mi cô khẽ động, gương mặt thanh tú, xinh đẹp hút hồn khiến cho người nào đó nhịn không được mà hôn sâu thêm một chút nữa!
Môi của cô mềm mại như thạch, lại mang thêm chút hương vị như loại kẹo trái cây từng được ăn lúc nhỏ vậy…….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-853-ngay-dep-ruou-ngon-nguoi-dep-trong-tay.html.]
Cố Bắc Thần vốn chỉ định hôn nhẹ cô một cái, chỉ đơn giản là để ứng phó với đám người kia, đến mức phải nghĩ cách trừng phạt cô, được rồi, vấn đề này về nhà rồi tính!
Nhưng mà có trời mới biết, đám người kia càng hét to, càng sung sức bao nhiêu, thì Cố Bắc Thần lại “ngậm môi’” bà xã lâu thêm bấy nhiêu……….
Rất may mắn tất cả mọi thứ đều êm xuôi cả, Cố Bắc Thần cùng An Noãn Noãn tiễn mọi người ra về, nhưng hình như An Noãn Noãn còn có ý đồ trốn về nhà với Thang Mễ và Văn Tinh Tinh?!
Cố Bối Bối thật sự hình mẫu lý tưởng về những cô gái xuất thân từ nhà quyền thế, tuy được nuông chiều từ nhỏ, nhưng cho dù trong bất cứ sự kiện lớn nhỏ, cô ấy đều rất ra dáng một người lãnh đạo, dáng vẻ như có thể không chế được tất cả vậy.
Bối Bối nhìn thấy mọi người cũng ra về gần hết, cô kéo tay Noãn Noãn lại, ấn cô ngồi xuống: “Chị dâu, chị không thể về được, chị mà đi mất rồi thì mặt mũi anh hai để đâu chứ!”
Cố Bối Bối quay người lại, nháy mắt với hai người bạn của cô: “Cô Văn, cô Thang, tôi không tiễn hai người nữa, cũng là người một nhà cả…..”
Hai người hiểu được lập tức chào vài tiếng rồi bỏ chạy thật nhanh.
Lúc này, ông chủ của Lệ Bách đi tới chỗ đôi uyên ương, tay cầm theo ba ly rượu và một chai vang đỏ.
Anh ta rót cho Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn mỗi người một ly: “Tối nay hai người bận rộn rồi, ba chúng ta còn chưa được uống với nhau đó! Đây, chúng ta cạn một ly, rồi chính thức kết thúc nào!”
Ba chiếc ly chân cao chạm vào nhau, Cố Bắc Thần nhìn người anh em tốt của mình: “Cạn ly.”
Mê Truyện Dịch
Lục Đào nở nụ cười: “ Cạn ly, uống!”
Cả ba ly rượu nhanh chóng cạn đáy, Lục Đào đưa cho Cố Bắc Thần một tấm thẻ phòng: “Phòng 3808 đã chuẩn sẵn sàng cho cậu rồi, ngày đẹp, rượu ngon, người đẹp trong tay.” Nói xong, anh ta ra hiệu với Cố Bối Bối một cái, hai người lập tức đi ra ngoài.
Trước thang máy, Có Bối Bối nở nụ cười xấu xa nhìn Lục Đào: “Anh Lục Đào, có phải anh đã chơi xấu anh hai không?”
Lục Đào nhướn mày: “Câu này của em thật là oan uổng cho anh nha, anh là vì hạnh phúc của anh trai em thôi, biết chưa?!”