Cố An Ninh định độc miệng tấn công anh ta, nhưng sau khi nghĩ lại, cô gật đầu: "Ừm, ngày nào cũng đều hỏi tôi là anh đã đi đâu?"
Hoắc Lệ Hành nhìn chằm chằm Cố An Ninh hai mắt tối lại: "Vậy em trả lời hai đứa như thế nào?"
Mê Truyện Dịch
Khóe môi Cố An Ninh cong lên: "Tôi đã nói với chúng là ba của chúng đã về nhà thăm bảo bối của chính mình~"
Hoắc Lệ Hành ngay lập tức cúi mặt xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y Cố An Ninh: "Nói hay lắm!"
Cố An Ninh mau chóng tắt đi nụ cười trêu chọc: "Con trai thiên tài và con gái yêu tinh quái đản, tôi có thể nói gì đây, tôi hoàn toàn không thể lừa được bọn chúng, tôi chỉ có thể nói ra sự thật, nếu tôi lừa gạt bọn họ, thì tôi sẽ phải nghĩ ra vô số lời nói dối để trả lời câu hỏi bất ngờ mà bọn chúng hỏi, quả thật là đau đầu.”
Đôi mắt của Hoắc Lệ Hành không giấu được niềm khao khát ở bên con trai và con gái, cũng có sự tự hào!
Đối với Cố An Ninh, anh ta quả thực là một tên cặn bã, nhưng một tên cặn bã như anh ta lại có cả con trai con gái mà không phải bù lại bất cứ thứ gì, ai có thể tiếp nhận được chuyện lớn như này từ trên trời rớt xuống chứ. Nhưng Hoắc Lệ Hành đụng phải rồi, người phụ nữ trước mặt đã chịu đủ vất vả rồi!
“Cuối tuần đưa bọn chúng sang đây chơi một ngày được không?” Hoắc Lệ Hành nắm tay Cố An Ninh, vì sợ nếu như buông ra thì cô sẽ đi.
Khi chiếc xe tải lớn lao vào anh ta, trong tâm trí của anh ta Cố An Ninh và hai đứa con bảo bối của anh ta đang nhìn anh ta. Khi tất cả các đệm khí quấn lấy mình, các cơ quan nội tạng của anh ta như sắp bị bóp chặt. Nhưng khung cảnh trong đầu vẫn luôn rất rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8522-co-an-ninh-ngoai-truyen-12.html.]
Ngay lúc đó trong đầu anh ta hiện lên lúc TrìnhThiên Vũ nói với anh ta rằng Cố An Ninh đã viết di chúc cho cô trước khi sinh hai đứa con, lúc đó vì là sinh đôi nên không có ai chăm sóc, kinh tế lại túng quẫn, ăn không được tốt, còn một mực đi làm thời gian sau thì cả người sưng lên như quả bóng phải nhập viện sớm, bác sĩ yêu cầu người nhà ký và mổ trước nửa tháng, nếu không người lớn sẽ nguy kịch.
Cố An Ninh kiên trì mang thai đủ tháng, cô nói rằng những đứa trẻ sinh ra không đủ tháng phải nằm trong lồng ấp, việc có được rời khỏi giường mổ hay không thì vẫn chưa rõ. Lúc đó cô ấy đem những đứa trẻ phó thác cho Trình Thiên Vũ, nếu cô ấy c.h.ế.t trên bàn mổ, anh ấy sẽ giúp đỡ đem hai đứa trẻ và bức thư của cô ấy cho Hoắc Chí Thành ở thành phố B, nói rằng đứa trẻ là cháu ruột của ông ấy, và cô tin rằng ông ấy sẽ đối xử tốt với hai đứa trẻ.
Có thể thấy, Cố An Ninh lúc đó đã tuyệt vọng với Hoắc Lệ Hành, cô thà rằng nhờ người ta đem con cho ông nội, cũng không nhờ đến người là ba ...
Thấy anh ta đề nghị để mấy đứa nhỏ đến bệnh viện chơi một ngày, Cố An Ninh nhíu mày không tỏ thái độ, Hoắc Lệ Hành vẫn vươn tay bắt lấy cổ tay cô: "Thực xin lỗi!"
Cố An Ninh lắc đầu: "Mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này tôi sẽ không nói về chuyện này nữa, còn về các con ~ Tôi nghĩ sẽ phải chờ một thời gian! Gần đây, vết thương của anh vẫn chưa hồi phục tốt, hai đứa lại dính anh, đặc biệt là Ninh Ninh rất hiếu động, tôi lo lắng hai đứa sẽ đụng phải vết thương của anh."
Sau vụ tai nạn xe hơi của Hoắc Lệ Hành, Hoắc Chí Thành thức trắng cả đêm, Cố An Ninh cũng hiểu được nhiều, thật ra sau khi biết sự thật về việc cha mẹ mình qua đời, cô ấy dường như không còn hận như lúc đầu, ngay cả khi của Diệp Minh Nguyệt và Cung Hiểu Yến bị bầm thây vạn đoạn thì sao chứ?
Ba mẹ cô dù sao cũng không thể sống lại, nếu cô làm quá nhiều việc ác thì cô sẽ phải trả giá tương xứng cho việc đó, cô nghĩ đối xử với Diệp Minh Nguyệt như vậy là quá đủ rồi.
Tuy nhiên, một loạt các sự kiện gây ra bởi vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng khiến Cố An Ninh cảm thấy rằng trước tiên nên để một người phụ nữ sắp bị xử tử là Diệp Minh Nguyệt cảm nhận được khoảnh khắc sống không bằng c.h.ế.t là như thế nào, lại cho cô ta vô nhà giam nếm đủ khổ xong rồi hãy chết, nếu không thì cái c.h.ế.t của cô ta cũng uổng phí, để cô ta hiểu ác có ác báo, thiện có thiện báo, không phải là quả báo chưa đến mà nghĩ là quả báo sẽ không đến!