“Cô cô cái gì hả? Chỉ vào mặt người khác như này là bất lịch sự, làm vợ của Hoắc Lệ Hành mà không cảm thấy thất lễ hay sao?” Vừa dứt lời, Cố An Ninh cười nói: “Không cần kích động, tôi chỉ nói sự thật thôi mà, nghe nói năm đó vì để hãm hại tôi, để không mất nhiều thời gian ép tôi rời khỏi Hoắc gia, đầu tiên là hại c.h.ế.t bố mẹ tôi, mà điều kiện để xuống tay với bố mẹ tôi là cô phải ngủ cùng với tên bác sĩ chủ trị kia mấy lần, sau đó phát hiện bản thân mang thai rồi, cô biết đó không phải là con của Hoắc gia, cho nên, cô liền ở bên cái ao của Hoắc gia đổ tội cho tôi, sau đó cầm lấy hoa tai của tôi rồi nhảy xuống ao, vừa hay một công đôi việc, giải quyết xong nghiệt chủng trong bụng cô, đồng thời thuận tiện đuổi tôi rời khỏi Hoắc gia, đúng không?”
“Sao cô lại biết rõ ràng như vậy?” Diệp Minh Nguyệt vì kích động mà buột miệng nói ra.
“Haha ~ Chính nó ~” Cố An Ninh lấy ra một bút ghi âm: “Có cần tôi phát lại cho cô nghe một lần không?”
“A…. Cố An Ninh, con tiện nhân cô, tôi liều mạng với cô……” Diệp Minh Nguyệt lao tới giật lấy chiếc máy ghi âm trên tay Cố An Ninh.
“Bép.”
Cố An Ninh tát vào mặt Diệp Minh Nguyệt một cái tát trời giáng: “Người đâu.”
La Bằng Đào ở bên ngoài dẫn theo mấy người vệ sĩ đi vào: “Cô Cố?”
“Vứt con tiện nhân này vào nhà chứa thấp hèn nhất, bẩn thỉu gớm giếc nhất ở thành phố B cho cô ta tiếp khách…..” Cố An Ninh chỉ tay vào Diệp Minh Nguyệt đang gào thét ở dưới đất nói.
La Bằng Đào trực tiếp đáp lại: “Rõ.”
“Lệ Hành?” Diệp Minh Nguyệt che mặt nhìn Hoắc Lệ Hành cầu cứu.
Ánh mắt của Hoắc Lệ Hành đã lạnh đến cực độ, khuôn mặt kia hiện nay đã biến thành tảng băng.
Mê Truyện Dịch
“Cứ theo lời An Ninh mà làm. Tìm mấy tên cầm thú để cùng tra tấn người phụ nữ độc địa này nữa.” Mỗi một từ của Hoắc Lệ Hành đều từ kẽ răng mà thốt ra.
Diệp Minh Nguyệt trợn to mắt: “ CÁI, GÌ…..” Quả nhiên là anh ta giả vờ.
“KHÔNG…” Với tiếng hét của Diệp Minh Nguyệt, có người đã cầm một lọ thuốc đến, nhìn Hoắc Lệ Hành: “Tiên sinh, cái này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8502-co-an-ninh-ngoai-truyen-10.html.]
“Đưa cho An Ninh.” Hoắc Lệ Hành nằm trên giường bệnh chỉ đạo.
Người kia đưa lọ thuốc đến cho Cố An Ninh: “Cô Cố, thứ này có thể khiến người phụ nữ xấu xa này ngậm miệng.”
Cố An Ninh nhận lấy lộ thuốc nhìn nhìn xem, là một chai thuỷ tinh nhỏ trên đó không có một chữ nào.
“Mở miệng cô ta ra.” Cố An Ninh nói xong liền mở nắp bình ra.
Hai người vệ sĩ, một người giữ Diệp Minh Nguyệt, một người cậy miệng cô ta ra để mặt cô ta ngẩng lên.
Cố An Ninh đổ lọ chất lỏng vào trong miệng Diệp Minh Nguyệt.
Không đến một phút, Diệp Minh Nguyệt ngã xuống đất bất tỉnh.
Cố An Ninh nhìn Diệp Minh Nguyệt như một vũng bùn trên mặt đất, đôi mắt nhắm tịt: “Đem đi! Tìm vài người canh chừng cô ta, sau khi để cô ta bị tra tấn ở nơi đó trước rồi kêu cảnh sát đến bắt lại, sau đó giải trình ở đồn cảnh sát, nói bọn họ “chăm sóc tốt” cho cô ta.”
Sau khi Diệp Minh Nguyệt bị đưa đi, có người bước vào dọn dẹp căn phòng, sau khi y tá kiểm tra xong cũng lặng lẽ rời đi.
Người nào đó vẫn luôn đen mặt, lúc này mới nhìn Cố An Ninh: “Rót cho tôi một ly nước.”
Cố An Ninh biết quanh năm Hoắc Lệ Hành đều luôn uống loại nước khoáng nhập khẩu, trong lòng không thoải mái, lấy ra một cái cốc và lấy nước ấm từ trong máy lọc nước, đem đến cho anh ta.
Hoắc Lệ Hành kéo cả cốc nước và tay Cố An Ninh, nhìn cô nhướng mày: “Quả nhiên trở nên thông minh rồi, hả?”
“Bỏ ra, uống nước đi. Tôi vốn dĩ thông minh sẵn rồi, chỉ là đã từng bị mỡ lợn khiến cho mờ mắt mà thôi.”
“Em đút tôi uống, tay tôi không động đậy được.” Hoắc Lệ Hành không buông tay nói.
Cố An Ninh nheo mắt: “Vậy sao? Tôi đang nghi ngờ những vết thương này trên người anh đều là giả? Nếu không, tôi đến thử chút?” Nói xong tay kia của Cố An Ninh ấn vào dải băng trên n.g.ự.c của Hoắc Lệ Hành.