Vệ sĩ ở công lớn nhận ra Cố An Ninh và La Bằng Đào, nhưng mà người ta không cho Cố An Ninh vào.
La Bằng Đào nắm chặt An Địch Văn: "Chẳng lẽ cậu không biết cô ấy là ai ư?"
An Địch Văn cũng bất đắc dĩ, ánh mắt di chuyển bất định, sau đó nói: "Nếu như cô Cố đi vào thấy tình cảnh bên trong, thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở hai người sớm."
La Bằng Đào theo ý của Cố An Ninh buông An Địch Văn ra.
An Địch Văn lại nói: "Cô Cố, cô, nhất định phải vào sao?"
Cố An Ninh gật đầu: "Làm phiền đội trưởng An thông báo với bên trong một tiếng."
An Địch Văn khó xử vò đầu: "Không, không cần thông báo, tự cô đi gõ cửa là được rồi."
Cả đoạn đường Cố An Ninh đi thông suốt, cô đưa tay gõ cửa, bên trong là giọng nói của Hoắc Lệ Hành, nặng nề như bệnh tình nguy kịch: "Vào đi."
Cố An Ninh mang theo canh do cô tự nấu, chậm rãi đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến cô dừng bước!
Nhìn thấy một cảnh ấm áp kia, Cố An Ninh khiếp sợ, sau một giây liền bình tĩnh trở lại, nói: "Xin lỗi đã quấy rầy hai người, tôi, tôi ra ngoài trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8482-co-an-ninh-ngoai-truyen-8.html.]
Cô gái đang đút thức ăn cho Hoắc Lệ Hành bỗng dưng quay người, vừa vặn đối mắt với Cố An Ninh, cô gái kia rất đẹp, lớn lên quả thật là một phiên bản của Diệp Minh Nguyệt, không, cô ta chính là Diệp Minh Nguyệt, mấy tháng không gặp sao cô ta lại trẻ đến như vậy? Không phải mới từ trong tù ra hay sao? Chẳng lẽ là phẫu thuật thẩm mĩ?
Mắt Cố An Ninh co giật, nhưng tại sao La Bằng Đào lại nói với cô là hôm nay bất luận thế nào cũng phải đến thăm Hoắc Lệ Hành.
Mê Truyện Dịch
Diệp Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ sợ ngây người của Cố An Ninh, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt là vẻ đắc ý không thể che dấu: "Sao cô lại đến đây?"
Lúc này Cố An Ninh mới chớp mắt, nhìn về phía Diệp Minh Nguyệt, trên vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng hỏi câu hỏi vì sao, tại sao lại như vậy?
Bỗng nhiên, Diệp Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hoắc Lệ Hành, giọng nói mềm mại như kẹo ngọt: "Lệ Hành, An Ninh tới thăm anh..." Cô ta vừa nói vừa quan sát biểm cảm và ánh mắt của Hoắc Lệ Hành.
Hoắc Lệ Hành nhàn nhạt nhìn Cố An Ninh ở cửa, rồi chậm rãi dời mắt nhìn Diệp Minh Nguyệt, dịu dàng nói: "An Ninh là ai? Người giúp việc mới tới sao?"
Hoắc Lệ Hành nói xong, vẻ mặt Cố An Ninh không thay đổi nhìn anh ta, nhưng suy nghĩ của cô đã bay thật xa, lùi lại nhiều năm về trước, đầu óc của cô chuyển động rất nhanh, năm đó ở nhà họ Hoắc, Hoắc Lệ Hành có nói qua những lời cô là người giúp biệc nhà anh ta với loại phụ nữ này sao?
Trên thực tế, cô cũng không nhớ nổi là có hay không, dù sao thì năm đó sau khi ba mẹ qua đời, bên ngoài thì Hoắc Lệ Hành nói chuyện với cô rất nhiều, nhưng cơ bản là hai người không có trao đổi gì.
Đêm tân hôn, cô vô cùng lo sợ bất an, sau khi tắm xong, mẹ của cô mua cho cô một bộ đồ ngủ màu hồng rất đẹp, không tính là hở hang nhưng cũng không bảo thủ, khiến thân thể uyển chuyển của cô càng thêm hoàn mỹ, càng có sức hấp dẫn, cô lúng túng ngồi trên giường lớn và sử dụng điện thoại để trải qua đêm tân hôn.
Mà sau khi Hoắc Lệ Hành say khướt bước vào, đôi mắt híp lại, con ngươi hẹp dài ghét bỏ nhìn Cố An Ninh, vừa chán ghét lại khinh thường nói: "Ai cho cô ngồi trên giường của tôi? Thích cái vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc này lắm sao, cút sang phòng bên cạnh đi, về sau không cho phép cô bước vào đây một bước."