Cố An Ninh cứ như vậy mà cắn...
Thật lâu sau, Cố An Ninh mới nhả ra, áo sơ mi của Hoắc Lệ Hành bị cô cắn rách, vết m.á.u từ trong thấm ra vải áo, mà trong miệng Cố An Ninh đều là m.á.u tươi của người đàn ông.
Mê Truyện Dịch
Cô đưa tay mạnh mẽ lau miệng, cảm xúc trong mắt rõ ràng vẫn chưa nguôi ngoai, sắc mặt cũng lạnh đến cực điểm: "Hoắc Lệ Hành, trong mắt anh tôi là thứ hạ tiện như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám xúc phạm tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo. Bẩn."
Một chữ thô tục lại khiến sắc mặt của Hoắc Lệ Hành càng thêm âm trầm, anh ta trừng mắt nhìn Cố An Ninh: "Cố An Ninh, muốn gặp con thì cũng đừng khiêu khích tôi. Hừ!"
Cứ luôn nói anh ta bẩn, anh ta có chỗ nào dơ bẩn chứ, đã hơn một năm rồi không có chạm đến phụ nữ đấy!
Quả thật là thiếu nợ người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này mà, Hoắc Lệ Hành chỉ có thể thầm mắng Cố An Ninh ở trong lòng.
Vừa nghĩ tới con, dáng vẻ bệ vệ của Cố An Ninh liền suy yếu, cô nhịn được, đợi các bảo bối trở lại vào lòng cô thì lại tính sổ với Hoắc Lệ Hành sau.
Bỗng nhiên lời đề nghị của Hoắc Lệ Hành, dù sao thì khi bọn nhỏ khai giảng vẫn còn có chút thời gian, lông mi Cố An Ninh run rẩy vài cái, nói với Hoắc Lệ Hành: "Vậy đưa con đến nhà của tôi, hôm nay tôi sẽ về dọn dẹp sạch sẽ, tôi không muốn ở trong nhà của anh."
Hoắc Lệ Hành lại không phải kẻ ngốc, nhà của nhà họ Cố cũng như là một nơi giàu có, trang trí cũng không tệ, da mặt này của anh ta có mất thì cũng không sao, nhưng mà sao anh ta có thể ở nơi đó thoải mái tự do, ở trên địa bàn của anh ta nói không chừng còn có thể dùng con để uy h.i.ế.p Cố An Ninh, nhưng ở trên địa bàn của cô thì lại khác.
Nhưng nghĩ đến vì con, vì để cho người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này không chán ghét mà vứt bỏ mình, Hoắc Lệ Hành vẫn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8441-co-an-ninh-ngoai-truyen4.html.]
Người nào đó tức giận gật đầu: "Được." Cái chữ được đó là anh ta rặn trong kẽ răng đi ra.
Cố An Ninh cúi đầu cười giảo hoạt như một con hồ ly, nhưng khi ngước mặt nhìn Hoắc Lệ Hành, thì nụ cười kia đã biến mất nơi đáy mắt, hừ lạnh nói: "Vậy trước hết kêu tài xế của anh qua đây đi, ăn xong rồi trở về."
Sau khi Cố An Ninh nói xong liền hất bàn tay trên eo mình xuống: "Buông ra."
Mặc dù chỉ là cử động tùy ý nhưng mà bản năng chán ghét khi lại khiến đáy lòng của Hoắc Lệ Hành cảm thấy khó chịu, anh ta đã thấp kém đến mức trở thành bụi bậm rồi à! Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
Nhưng mà anh ta không biết, tất cả những hành động anh ta tạo ra cho Cố An Ninh trong mấy năm này, đời này, đã tạo ra đả kích và hủy diệt như thế nào sao?
Cố An Ninh dùng sức giãy khỏi cái ôm của Hoắc Lệ Hành mà lảo đảo suýt nữa thì ngã, sau đó được Hoắc Lệ Hành kéo trở về, sau đó lại như cũ, lần nữa bị người đàn ông ôm vào trong lòng.
Lần này, Cố An Ninh phản ứng rất nhanh, đẩy Hoắc Lệ Hành ra, nhưng tay còn chưa kịp cầm thứ đồ trên bàn thì đã bị Hoắc Lệ Hành nắm chặt: "Lại muốn phá nhà của tôi?"
Giờ phút này Cố An Ninh như cừu non trên thớt của Hoắc Lệ Hành: "Cố An Ninh, lúc ở Hải Thành em đã đập phá nhiều đồ đáng giá như vậy, tôi còn chưa tính sổ, giờ em lại muốn làm trò cũ sao? Chẳng lẽ em muốn dùng thân bồi thường à?"
Cố An Ninh ngây ngẩn cả người, lúc trước đập phá đồ của anh ta mà về sau lại không thấy anh ta nhắc tới, cô còn cho rằng Hoắc Lệ Hành đã quên chuyện này rồi, thật không ngờ anh ta lại keo kệt như vậy không phải là rất giàu có sao?
Năm đó chi cho Diệp Minh Nguyệt phá nhiều tiền như vậy để cô ta nổi tiếng, còn hôm nay lại đối xử với cô và các con...