Hoắc Lệ Hành như đang đợi Cố An Ninh hỏi câu này nên trả lời rất nhanh.
“Đồ khốn.”
Cố An Ninh mắng xong rồi chạy lên phía trước chặn Hoắc Lệ Hành lại: “Anh, anh không được đi.”
Hoắc Lệ Hành cong khóe môi với độ cong hoàn hảo, giơ cánh tay ra, Cố An Ninh cảm nhận được cổ tay cô bị kẹp chặt, và bị Hoắc Lệ Hành kéo lại.
Cố An Ninh vùng vẫy, ngã luôn vào lòng anh ta, bị anh ta ôm chặt vào lòng.
Hoắc Lệ Hành cười: “Còn dám mắng tôi là đồ khốn à? Em xem em thích đồ khốn này đến thế nào, em nhìn xem, em ngã vào lòng đồ khốn rồi ~” Hoắc Lệ Hành cố tình giả vờ vô tội.
Cố An Ninh giận đến nỗi muốn đập cả lâu đài này, nhưng nhìn lâu đài này chắc chắn quá, chỉ nên đập đồ của anh ta trong lâu đài thôi. Nếu không thì cô cứ tức giận âm ỉ trong lòng mà c.h.ế.t mất.
Dù gì thì đập bừa một cái ở chỗ anh ta cũng rất nhiều tiền.
Cố An Ninh đẩy mạnh Hoắc Lệ Hành ra nhưng vẫn không lay chuyển được anh ta, cô đành quay mặt đi, nói giọng lạnh nhạt: “Dù sao thì những gì cần nói tôi cũng nói xong rồi, công việc và các mối quan hệ của tôi đều ở Hải Thành, con cái vừa đổi trường mầm non mới quen xong thì anh lại mang đến đây, như vậy chẳng có lợi gì cho các con mà ngược lại còn làm tâm trạng của chúng không tốt.” Nói đến đây, hình như cô một tuần không gặp bọn trẻ rồi.
Nhớ quá, nhớ bọn trẻ quá đi mất!
Cố An Ninh cũng không nén nổi nữa, mắt cô rưng rưng: “Tôi muốn gặp các con tôi, anh bảo lái xe mang chúng đến đây nhanh lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8432-co-an-ninh-ngoai-truyen-3.html.]
Hoắc Lệ Hành thấy cô khóc rồi, cũng không muốn làm khó cô nữa, nhưng anh ta cũng không muốn để mất cô nữa, nâng cằm cô lên: “Vậy, em cầu xin tôi đi.”
“Anh là đồ khốn…Tôi là mẹ chúng, là người giám hộ của chúng, hai đứa nó do tôi nuôi lớn, dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin anh mới được gặp chúng chứ? Hoắc Lệ Hành, tôi nói cho anh biết, tôi phải làm cho anh thân bại danh liệt, anh có biết có bao nhiêu ghê tởm, thanh danh thối hoắc vang xa không? Ngay cả một tài xế lái xe cũng biết anh bị vợ cắm sừng uổng phí mấy năm trời, hừm…”
Hoắc Lệ Hành giữ sau đầu cô, cúi đầu xuống cắn vào môi cô mấy cái.
Cố An Ninh vừa định giơ tay tát vào mặt Hoắc Lệ Hành, ngay sau đó, đã bị anh ta đẩy vào tường bằng thủy tinh xanh, hai tay cô bị Hoắc Lệ Hành giữ trên đầu, môi anh ta vẫn không rời khỏi môi cô.
Cố An Ninh đã bị Hoắc Lệ Hành hoàn toàn khống chế, đôi chân dài của anh ta kẹp chặt, đừng nói là chân, cả người cô đều bị Hoắc Lệ Hành ấn chặt vào tường, Cố An Ninh há miệng cắn anh ta, cô không tin là không cắn trúng.
Nhưng Cố An Ninh nghĩ đơn giản quá, còn thực tế thì đau lòng, cô bị Hoắc Lệ Hành giữ cằm nên không há miệng để cắn được, mà cô vùng vẫy lại giống như đang đáp lại anh ta, phản ứng này làm anh ta được nước lấn tới, lại càng hôn thắm thiết hơn.
Mê Truyện Dịch
Không thể không nói, kĩ thuật hôn của Hoắc Lệ Hành rất giỏi, còn Cố An Ninh thấy mình sống thật phí đời, sống hai lăm năm nhưng không biết hôn, chỉ dựa vào người Hoắc Lệ Hành, hận nỗi không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân.
Cho đến khi nước mắt của Cố An Ninh rơi xuống, Hoắc Lệ Hành mới cứng người, buông đôi môi ra, hai tay đặt lên má cô lau nước mắt: “Sau này có nghe lời không hả?”
Cố An Ninh tức quá tim đập thình thịch, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, ngay sau đó, nhân lúc Hoắc Lệ Hành nhìn cô mà phân tâm, cô cúi đầu cắn vào n.g.ự.c anh, qua lớp áo vẫn ngửi thấy mùi m.á.u tanh.
Còn Hoắc Lệ Hành thì không sao cả nhíu mày, cứ im lặng nhìn Cố An Ninh cắn anh ta!