"Ha ha."
Dung Ngụy rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười to, anh biết nếu nói như vậy thì cô nhất định sẽ làm ra vẻ mặt này, quả nhiên mà!
Một giây sau, Triệu Tử Khanh mới bị tiếng cười của Dung Nguỵ kéo hồn trở về, hai má bỗng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ, lưu, manh... Ưm."
Dung Ngụy biết cô sẽ phản ứng như vậy thuận thế hôn lên môi cô, có điều lần này anh không có điên cuồng như vậy mà chỉ hôn sâu, vừa cười trầm thấp vừa hôn môi cô!
Triệu Tử Khanh không tức giận được, thật không nghĩ tới anh lại là một người không biết xấu hổ như thế, rõ ràng là mang đến cho cô cảm giác của một chính nhân quân tử! Tại sao lần đầu nhìn thấy cô lại có suy nghĩ xấu xa như vậy!
Triệu Tử Khanh tỏ vẻ muốn nhìn kĩ Dung Ngụy lần nữa, đây quả thật là một tên háo sắc mà!
Nhưng mà chân, tay và đầu của cô đều bị Dung Ngụy khống chế không thể cử động được, bây giờ đừng nói là đánh anh, muốn mắng anh vài câu cũng không thể, bờ môi đang bị anh ngấu nghiến!
Trong doanh trại không lớn không nhỏ, độ ấm vì hai người nằm dây dưa cùng nhau mà tăng dần lên, hơi thở mập mờ cuốn lấy nhiệt độ vốn thấp trong ngoài doanh trại.
Triệu Tử Khanh bị người nào đó hôn đến không thở nổi, n.g.ự.c không ngừng phập phồng.
Dung Ngụy rốt cuộc cũng buông Triệu Tử Khanh ra ngay lúc cô sắp hít thở không thông, dù sao thì anh cũng là người quen thuộc với tỉnh táo, nhưng mà anh cũng không buông cả người cô ra, sau khi rời khỏi môi cô, ánh mắt trầm xuống...
Lật người một cái, Triệu Tử Khanh bị Dung Ngụy đặt nằm ngửa trên nệm hơi quân dụng, hô hấp của anh cũng vô cùng bất ổn, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, cao đến mức có cảm giác da thịt lộ ra trong không khí cũng bị đốt bỏng!
Ánh mắt nóng rực của người đần ông nhìn vào đôi mắt căng thẳng của Triệu Tử Khanh, hô hấp gấp gáp: "Tử Khanh."
Tuy Triệu Tử Khanh không có trải qua tình huống như vậy, nhưng mà mấy người bạn xấu cô có rất nhiều tri thức về phương diện kia, đương nhiên Triệu Tử Khanh cũng cảm nhận được tình huống lúc này.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8262-khanh-khanh-long-toi-trong-dem-o-khu-khong-nguoi.html.]
Lông mi Triệu Tử Khanh lay động, bị Dung Ngụy hôn mà cả người mềm như không xương, toàn thân không có sức lực!
Dung Nguỵ ngừng lại: "Xin lỗi em, anh, sẽ không để em phải uất ức ở đây!"
Lông mi Triệu Tử Khanh liên tục run lên, hai tay quấn quanh cổ của Dung Nguỵ, chủ động dâng cặp môi đỏ mộng mềm mại: "Không uất ức, chỉ cần là anh là tốt rồi!" Nói xong, cô cảm giác bản thân cả đời chỉ có chút tiền đồ như vậy, tại sao lại luôn không có đủ rụt rè?
Haizz!
Triệu Tử Khanh im lặng cảm thán!
Dung Nguỵ bị Triệu Tử Khanh nói mà ngây ra vài giây, ngay sau đó, người đàn ông cúi đầu hôn lên đôi mắt vẫn luôn run rẩy của cô!
Bên ngoài vẫn luôn nổi gió và tiếng sấm ầm ầm.
Một màn ướt át trong doanh trại đi qua, cả phòng tràn ngập hạnh phúc, dư vị sau tình yêu, nệm, hai người nằm ôm nhau, như một đôi uyên ương!
Triệu Tử Khanh mệt muốn chết, đáy lòng liên tục nguyền rủa người nào đó, chẳng lẽ thời gian dài thiếu phụ nữ dẫn đến tình trạng như vậy sao?
Triệu Tử Khanh ngủ một giấc rất sâu, không có nằm mơ, tiếng thú hoang kêu cũng không nghe thấy, đến khi một tràng tiếng sấm rền "ầm ầm" đi qua, cô liền mạnh mẽ mở mắt, toàn thân lại không thể cử động, sau đó lại nhìn thấy bản thân trần truồng nằm trong n.g.ự.c của Dung Ngụy!
Không có hét lên, đầu óc lập tức nhớ đến tối qua, xấu hổ đến tim đập rộn!
"Tỉnh rồi sao? Em đói bụng không?" Thật ra Dung Ngụy đã tỉnh từ sớm, chỉ là không muốn quấy rầy cô mà thôi, cảm thấy được ôm cô ngủ là một cảm giác thật xa xỉ!