Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được rồi! Vậy... chúng ta sẽ không tổ chức lễ kết hôn, ở quân đội anh tùy ý là được rồi nhé?" Triệu Tử Khanh đột nhiên mở miệng nói như vậy, làm cho Dung Ngụy ngẩn ra một lúc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo mặt anh liền tối sầm lại: "Tại sao không tổ chức hôn lễ? Anh có keo kiệt đến vậy sao?"
Nghe thì giống như anh đang rất tức giận nhưng mà thực tế thì anh đang kích động đến mức không biết biểu đạt tâm trạng của mình lúc này như thế nào, cô cứ đồng ý với anh như vậy sao? Nhưng tại sao cô lại không muốn tổ chức hôn lễ? Không phải phụ nữ đều thích mặc áo cưới và lễ phục xinh đẹp ư?
Anh cũng muốn nhìn ngắm cô mặc áo cưới sẽ trông như thế nào! Nhưng mà cô lại nói không muốn tổ chức lễ kết hôn?
Triệu Tử Khanh không nghĩ tới lời nói của cô lại khiến cho Dung Ngụy phản ứng mạnh đến vậy, cô bối rối giải thích: "Đương nhiên không phải, anh đẹp trai như vậy thì sao có thể keo kiệt được."
"Vậy thì tại sao em lại không muốn tổ chức lễ kết hôn? Anh đã nói với em, thứ hai về Hải Thành nhận giấy chứng nhận, cuối tuần cùng anh về nhà gặp người nhà, thương lượng tổ chức lễ kết hôn với bọn họ, cho dù em có yêu cầu gì với ba mẹ anh, à à à không đúng, với mẹ anh, thì cứ nói với mẹ anh, bà ấy sẽ xử lý ổn thoả cho em, bây giờ bà ấy muốn con dâu tới điên rồ luôn rồi, nhất định sẽ cưng chiều em như bảo bối."
Mặt Triệu Tử Khanh lập tức xụ xuống: "Nhưng mà anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Lễ kết hôn chính thức cần có người thân trong nhà chúc phúc, cần ba mẹ hai bên đều đến, anh lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói em thế nào? Chẳng lẽ nói em là trẻ mồ côi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8252-khanh-khanh-long-toi-lan-dau-tien-nhin-thay-em-co-cam-giac.html.]
Dung Ngụy: "..."
Mê Truyện Dịch
Dung Nguỵ sửng sốt trọn một phút mới ôm cô thật chặt vào lòng, bàn tay to lớn dùng sức vuốt ve, càng không ngừng hôn lên tóc cô: "Anh xin lỗi anh thật sự quên mất, anh thật sự là khiếm khuyết mấy điểm này, để anh suy nghĩ một chút..."
Im lặng hồi lâu, Dung Nguỵ mới thấp giọng nói: "Mẹ của em không phải còn..."
Mi mắt Triệu Tử Khanh run rẩy: "Hay là thôi đi! Bà ấy cũng không dễ dàng gì, hồi ấy đưa em vào phía Nam làm việc, vì em mà gả cho một người đàn ông nhìn có vẻ tốt, xem như được sống tốt qua ngày, nhưng em không biết trời cao đất rộng, bị con của người đàn ông đó hãm hại, những năm nay cũng không có trở lại nhà bọn họ, có trở lại ba lần! Lần nào cũng là mẹ của em và em gái bị bệnh nằm viện, em đi bệnh viện thăm họ."
Triệu Tử Khanh im lặng hồi lâu mới nói: "Vẫn là không nên quay về, đến lúc thì em sẽ nói cho mẹ em biết, em đã lập gia đình... đi về có lẽ lại khiến bà gặp phiền toái."
Triệu Tử Khanh cắn ngón tay: "Những gì em nói đều là thật! Có một số chuyện không phải tùy tiện là có thể nói ra. Nhà bọn họ ở nơi đó cũng xem như là giàu có, lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, còn ngu ngốc cho rằng sau khi anh trai về nước thì sẽ đối xử tốt với đứa em gái không cùng huyết thống này, sau đó lên đại học, đi vào xã hội thì mới tỉnh mộng, rốt cuộc cũng cũng biết được người anh trai kia ngoan độc đến cỡ nào, mưu kế đến cỡ nào, anh ta muốn ép em rời đi, lo là em sẽ cướp tài sản nhà bọn họ!"